Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 39 : Mặt nạ dạ hội

Ngày đăng: 11:51 30/04/20


Chuyển ngữ: Puny



Vào buổi sáng ngày 31, ba chị em phòng ký túc đến Carrefour [1] mua hai túi trái cây lớn, chuẩn bị buổi tối đến câu lạc bộ X cùng nhau bước qua năm.



[1] Carrefour: Chuỗi siêu thị Pháp



A Hoành nói mời được rất nhiều hoạt náo viên trò chơi cùng đoàn hội hậu viên fans hâm mộ, mọi người cùng nhau chơi, chủ đề là hóa trang dạ tiệc, cho nên lối ăn mặc cố gắng khoa trương một chút, để cho mọi người cũng không nhận ra là tốt nhất.



Ba chị em mua quần áo trở về, ở phòng ngủ trêu ghẹo đến trưa, trang điểm thử quần áo, trang điểm thật đẹp, tuyệt đối không thể để cho những người nữ hoạt náo viên đó xinh đẹp hơn.



Lúc Lục Mạn Mạn nhận được tin nhắn của Nguyên Tu, mới vừa thay quần da nhỏ màu đen xinh xắn, đeo lỗ tai lông lá ác quỷ lên.



"Lúc tới nhớ đem pizza ở chỗ gác cổng vào, tối nay bước qua năm mới, quản nghiêm, giao hàng không vào được."



Lục Mạn Mạn bĩu môi, trong lòng tự nhủ nào có ai để cho khách cầm đồ bán bên ngoài hộ anh, từ biệt thự đi ra đến cổng lớn cũng chỉ mất mười phút, lười thành cái bộ dạng này sao.



Cô gửi cho anh biểu cảm "Đầu heo".



Nguyên Tu ngược lại nghe lời bất ngờ, gửi cho cô ba biểu cảm "Đáng thương": "Chờ Mạn Mạn cho ăn."



Lục Mạn Mạn bị vuốt lông, vui rạo rực gửi lại biểu cảm "Sờ đầu": "Ngoan nhé, sẽ giúp cậu cầm."



Ngẩng đầu lên, thấy Trình Ngộ mặc áo da mèo đen nhỏ, sau mông có một cái đuôi mèo mềm mại thẳng đứng.



"Vô cùng sexy!" Lục Mạn Mạn tóm lấy đuôi mèo của Trình Ngộ: "Tiểu tỷ tỷ em muốn chị."



Trình Ngộ gỡ tay Lục Mạn Mạn ra: "Chờ em trổ mã ra đại chít chít, chị sẽ gả cho em."



Lục Mạn Mạn nắm quyền: "Sẽ cố gắng!"



Hạ Thiên mặc váy người hầu gái Nhật Bản, đứng trước gương trái xem phải xem, lo lắng nói: "Nếu để cho mẹ tôi biết tôi mặc như thế, khẳng định đánh chết tôi."



Trình Ngộ vừa bôi kem tay, vừa hỏi cô: "Đúng rồi Hạ Thiên, tối nay bước qua năm, cậu không đi tìm anh Chu đẹp trai sao?"



Nói tới Chu Diễn, tâm tình Hạ Thiên trong nháy mắt trầm xuống, tối hôm qua sau khi Chu Diễn say rượu nói lời kia, cùng với chuyện xảy ra sau đó, cô không muốn nhớ lại.



Sáng nay Chu Diễn tỉnh táo lại, gửi cho cô một cái tin nhắn chia tay.



Không dám để cho bạn cùng phòng biết, ảnh hưởng đến hứng thú của các cô, buổi sáng đi dạo phố, cô mượn cớ đến phòng vệ sinh, núp trong nhà vệ sinh Carrefour mà gào khóc, trên đường Lục Mạn Mạn tới tìm cô, cô gắt gao che miệng, nước mắt theo kẽ ngón tay tràn ra, cũng không dám phát ra âm thanh.



Lý do chia tay rất đơn giản, cũng là bởi vì mẹ của cô.



Hạ Thiên không biết mẹ uy hiếp cảnh cáo Chu Diễn như thế nào, lại khiến cho anh cách xa con gái nhà mình, nhưng thái độ của mẹ cường thế trước sau như một, cô cũng có thể tưởng tượng ra.



Càng nghĩ, càng lo lắng.



Đúng lúc này, điện thoại Hạ Thiên reo lên, thông báo cuộc gọi: "Bà Phương Thành Thục."



Cô cầm điện thoại đi tới ban công, thấp giọng nhận điện thoại: "Mẹ."



"Thu dọn một chút, xuống lầu."



"Sao?"



"Về nhà bước qua năm."



"Nhưng mà, nhưng mà con cùng các bạn cùng phòng đã hẹn xong.."



"Mẹ nói con thu dọn một chút, xuống lầu, tối này về nhà cùng cha mẹ bước qua năm mới."



Thái độ của mẹ vẫn cường thế như trước đây.



"Nhưng mà chúng con đã hẹn xong..."



"Bạn quan trọng hay là cha mẹ quan trọng."
Nhâm Tường nói: "Lão đại vẫn còn thay quần áo, cậu ta rất chú trọng, làm không tốt không gặp cậu, cậu chờ một lát nữa, đừng nóng vội."



"Tôi lại không chờ cậu ta."



"Đúng rồi đúng rồi, không thấy bạn cùng phòng của cậu đâu?" Nhâm Tường nhìn đám người trong phòng khách một chút.



"Chị Trình, này, con mèo đen kia chính là cậu ấy."



"Không đúng không đúng, một người khác, người ngoan ngoãn kia."



"Hạ Thiên à." Lục Mạn Mạn nói: "Cậu ấy không tới, về nhà."



"Như vậy à." Trên mặt Nhâm Tường có chút vẻ thất vọng: "Cô ấy không phải tâm tình không tốt sao, vốn muốn gọi cô ấy tới vui vui vẻ vẻ, mua rất nhiều đồ ăn vặt."



"Cậu làm sao biết Hạ Thiên tâm tình không tốt?"



"Chuyện tối hôm qua cô ấy không..."



Nhìn sắc mặt mờ mịt của Lục Mạn Mạn, Nhâm Tường ngậm miệng: "Không có gì, thuận miệng hỏi một chút."



Nói xong anh bưng ly rượu đi nơi khác, Lục Mạn Mạn cũng không truy hỏi.



Lúc này, cô nghe được tiếng hít hơi của mấy cô gái xung quanh: "Nguyên Tu xuống!"



Lục Mạn Mạn ngẩng đầu, lúc anh mới từ cầu thang đi xuống, đập vào mắt chính là một thân đồ vest đen trắng, phát họa thân eo thẳng tắp của anh, cổ áo hơi dựng lên, trên mặt mang một cái mặt nạ bạc, che khuất nửa bên trái khuôn mặt, tăng thêm chút khí chất thần bí.



Bước chân anh vững vàng, phong thái ung dung.



Đẹp trai đến mức không phải lẽ trời.



"Là Dương Qúa sao?" Cô gái bên cạnh suy đoán.



"Cậu thấy Dương Qúa mặt vest lúc nào."



"Cũng đúng nha."



"Không đoán ra được."



"Tôi cũng không đoán ra được."



Nhâm Tường tranh thủ kịp thời cơ đi tới bên người Nguyên Tu, vỗ bả vai anh nói: "Fans nữ fans nữ, như vậy, nếu ai có thể đoán ra hôm nay đội trưởng hóa trang ai, thưởng cho hôn đội trưởng một cái!"



"Thiệt hay giả!"



"Nếu mà giả, thì dùng sức hôn, cái loại đưa đầu lưỡi đó."



"Kích thích!"



"Không dễ đoán, âu phục là hóa trang bình thường nha."



"Nếu dễ dàng để cho mọi người đoán như vậy, cái miệng nhỏ của đội trưởng hôm nay chẳng phải sẽ hôn đến sưng sao."



"Ha ha ha, tôi kiếm một chút, hẳn là người phương Tây."



Thật sự có em gái lấy điện thoại bắt đầu tìm tòi.



Mặt Lục Mạn Mạn đỏ tới mang tai tim đập rộn lên.



Cô ngẩng đầu, vừa thấy Nguyên Tu cười mà giống như không cười nhìn sang.



Nhìn cô làm gì, cho dù biết rõ đáp án... cô cũng sẽ không nói!



Đôi lời tâm tình của editor: Chúc toàn thể chị em bạn dì xinh đẹp không chỉ riêng ngày 8/3 mà còn là cả năm vui vẻ, hạnh phúc. <3 <3