Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 42 : Nhâm Tường x Hạ Thiên (2)

Ngày đăng: 11:51 30/04/20


Chuyển ngữ: Puny



BMW 520 dừng cạnh trung tâm quảng trường, Nhâm Tường ở quảng trường tìm quanh đi quẩn lại một vòng lớn, không thấy bóng người Hạ Thiên, anh sốt ruột lại lo lắng, chuẩn bị cầm điện thoại bấm số, lại sợ cô cảm thấy mình ngốc.



Anh tăng nhanh nhịp bước, tựa như điên tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc trên ghế đặt ngoài cửa hàng thấy bóng người Hạ Thiên.



Trời lạnh như thế, còn tưởng rằng cô sẽ đóng băng ở ngoài.



Nhâm Tường yên lòng, nhíu mày nhìn về phía cô.



Cô mặc một bộ đồ hầu gái Nhật Bản, tóc chải thành bím tóc nhỏ rũ xuống trên bả vai, đang cúi đầu nhìn đôi giày da mũi tròn màu đen của mình, lẻ loi ngồi bên lối đi của Trung tâm thương mại người đến người đi.



Ngoan ngoãn nhanh nhẹn, dịu dàng lại đáng yêu.



Cách ăn mặc quái dị thu hút ánh mắt người đi đường, mà cô hoàn toàn không thèm để ý.



Nhâm Tường đi tới, không nói hai lời cởi áo khoác mình xuống khoác lên người cô, đem cơ thể nhỏ thó của cô bọc toàn bộ lại.



"Mặc ít như thế, có lạnh hay không."



Hạ Thiên hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên, thấp giọng kêu: "Anh Nhâm Tường."



Cổ họng cô cũng khàn rồi.



Đôi mắt đỏ rực khiến cho người khác đau lòng, Nhâm Tường ngồi xuống bên cạnh cô, ân cần hỏi: "Không phải về nhà sao?"



"Cùng mẹ cãi nhau sau lại cùng bạn trai chia tay." Nét mặt Hạ Thiên nhàn nhạt nói: "Anh ta cắm sừng em."



"Thoạt nhìn đã không phải là thứ tốt gì." Giọng Nhâm Tường tức tối: "Đã quan hệ mà không mang theo bao đều không phải là người tốt."



Đương nhiên, anh cũng không phải người tốt gì.



Hạ Thiên nhếch miệng, sắc mặt đỏ ửng.



Ý thức được cô gái ngồi bên cạnh còn rất thanh khiết rất ngây thơ, anh vội vàng im miệng, đổi chủ đề: "Anh dẫn em về câu lạc bộ, bạn cùng phòng của em đều ở đấy."



"Được."



Hạ Thiên đi theo Nhâm Tường ra cửa Trung tâm thương mại, ngồi lên xe thì nói với cô: "Thắt chặt giây an toàn."



Hạ Thiên nghe lời nhặt giây an toàn lên, nghiêng người thắt vào, tay Nhâm Tường đặt bên tay lái, mơ hồ có thể thấy cô bị giây an toàn siết chặt ngực, hoàn toàn chưa thành hình, nhưng mà có chút nhỏ, nhỏ ngược lại càng thêm mẫn cảm.



Cmn cmn cmn...



Anh đang suy nghĩ cái gì, cô bé như vậy, anh lại có thể sinh ý nghĩ xấu, A di đà phật, thật là không có thuốc nào cứu được.



Hít thở sau hít thở sâu, anh khởi động động cơ, xe chậm rãi đi ra ngoài.



"Có thể dừng phía trước một chút hay không." Hạ Thiên chỉ giao lộ trước mặt nói.



Nhâm Tường đạp thắng xe, cô đeo túi sách xuống xe, đi tới thùng rác ven đường, từ trong túi lục ra quyển sách từ đơn cũ kỹ, còn có tập sách luyện tập, mấy quyển xanh xanh đỏ đỏ, toàn bộ ném vào trong thùng rác.



Oh, đúng rồi, còn có túi bút thủ công nhỏ Chu Diễn tặng cho cô, cũng bị cô tức giận ném đi.




"Xong rồi?"



"Ừm."



Biết rõ còn hỏi.



Máy sấy tóc chạy vù vù vù, Hạ Thiên lại sấy tóc cả một buổi, cẩn thận chuẩn bị trước khi tiến hành ngủ.



Nhâm Tường lấy điện thoại ra bắt đầu lướt Weibo, giảm bớt tâm tình khẩn trương.



Bên kia giường lõm xuống.



Con gấu nhỏ màu trắng đã ngoan ngoãn nằm thẳng trong chăn, Nhâm Tường quay đầu, vừa vặn gặp đôi mắt trầm âm u của cô.



Nháy nháy.



Nhâm Tường hạ quyết tâm, đưa tay tắt đèn trên tường, vội vội vàng vàng lên giường, chui vào chăn.



Hạ Thiên đưa tay muốn ôm anh, chỉ là cái ôm nay có chút vụng về, nhiệt độ cơ thể đàn ông nóng bỏng khiến cho cô thở không thông, toàn thân cô cứng ngắc, hoàn toàn không biết nên là thế nào mới phải.



Nhâm Tường không dám tùy tiện sợ loạn, vì vậy đề nghị: "Trước tiên hôn môi đi."



"Ừm." Cô gái ừm một tiếng.



Vì vậy ahi người nghiêng người nằm thẳng, cứng nhắc bắt đầu hôn môi.



Trong bóng tối cái gì cũng mơ hồ, lúc anh chạm vào cô, cô không khỏi run rẩy.



Môi của anh vô cùng mềm mại, giống như kẹo mềm ấm áp.



Trong trí nhớ của Hạ Thiên môi Nhâm Tường rất mỏng rất mỏng, nhưng mà giờ phút này liếm liếm, lại rất dày.



Cô liếm môi dưới của anh, vụng về mút vào.



Nhâm Tường tự nhủ, cô gái này sẽ không phải lần đầu tiên hôn chứ.



Ông trời, trong đầu anh bây giờ đều bốc lên hoa vàng [2].



[2] Bốc lên hoa vàng (冒金花): chỉ hiện tượng của mắt xuất hiện khi chóng mặt



Đầu lưỡi của Nhâm Tường khéo léo thăm dò đưa qua, Hạ Thiên lập tức dời đi, ngăn cách hai người là cảnh đêm dày đặc, trợn to mắt, đối mặt.



"Ngoan ngoãn."



"A..."



"Có cảm giác không?"



...



Đôi lời tâm tình của editor: Có ai ngờ được một Hạ Thiên nghe lời, một Hạ Thiên học bá, một Hạ Thiên rụt rè khi bị dồn đến giới hạn cuối cùng sẽ trở nên bạo như vậy không??? Nhâm Tường à, chào mừng anh đến với thế giới thê nô =)))