Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 46 : Trận chung kết

Ngày đăng: 11:51 30/04/20


Chuyển ngữ: Puny



Hô hấp của Nguyên Tu đình trệ, sắc mặt lạnh nhạt sa sầm, ẩn nhẫn không phát.



Bé Cưng nhạy bén cảm nhận được chủ nhân tức giận, nó sủa càng thêm hung dữ mạnh mẽ, gâu gâu gâu, dọa Lý Ngân Hách sợ liên tục lùi về phía sau, rất sợ dây thừng không buộc được nó.



Đây chính là loại chó săn lớn đen thuần chủng.



A Hoành đứng giữa Nguyên Tu và Lý Ngân Hách, tách bọn họ ra: "Chuyện gì cũng từ từ, đừng động thủ."



"Thật tốt, X các người hoan nghênh thành viên mới chính là như vậy, tôi xem ra đã thấy." Lý Ngân Hách chỉ Nguyên Tu, hung dữ uy hiếp: "Tôi sẽ có biện pháp khiến cho cậu nói xin lỗi với tôi, cậu chờ đó."



Anh ta đóng sập cửa mà đi.



Hơn phân nửa là đi tìm giám đốc ban quản trị tố cáo.



Nguyên Tu cũng lười để ý anh ta, xoay người lại, sửa lại cổ áo của Lục Mạn Mạn một chút, cô mặc một các áo khoác thể thao màu tím nhạt cỏ ba lá [1], anh kéo dây kéo của cô một đường đi lên, kéo đến vị trí cổ.



[1] Đây chính là biểu tượng của nhãn hiệu Adidas. Hình ảnh:



Cô có thể cảm giác được tay anh đang run.



Rất tức giận sao.



Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một luồng cảm động.



"Đến lúc đó anh Dương hỏi tới thì nói chỉ cãi nhau thôi, không phải đại sự gì." Nhâm Tường một tay kéo A Hoành, một tay kéo Cố Chiết Phong, lôi toàn bộ bọn họ đi.



Cố Chiết Phong kìm lòng không được mà vẫy một nụ hôn gió với Nguyên Tu: "Đội trưởng sa rang hei!"



"Rang cái quỷ gì! Đi đi."



Sau khi bọn họ đi, Lục Mạn Mạn cúi đầu cười khúc khích, bị Nguyên Tu hung hăng trừng mắt, vội vàng thu lại nụ cười.



"Cậu ta có làm gì cậu không, tôi vừa nãy đứng xa không thấy rõ." Trong lời nói của anh lộ ra sự ân cần, còn một một tia kiềm chế không dễ nhận ra.



Lục Mạn Mạn vê vê cổ áo: "Không, chẳng qua là đột nhiên bị hù dọa, tôi tránh đi."



Nguyên Tu thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Cậu chịu đựng cái gì?"



"Hả?" Lục Mạn Mạn không hiểu.



"Mới nãy, một thoáng cậu chịu đựng kia, nếu không cậu ta cũng không thể nào có cơ hội táy máy tay chân với cậu."



Lục Mạn Mạn suy nghĩ một chút: "Ừm, tôi là không muốn xảy ra tranh chấp với cậu ta, thầm nghĩ không để ý đến cậu ta thì không sao rồi, ai ngờ tồi tệ như vậy."



Trong mắt Nguyên Tu mang theo chút ý tứ hàm xúc: "Vì cái gì."



Lục Mạn Mạn ngồi xổm xuống vuốt ve Bé Cưng, Bé Cưng ngoan ngoãn nằm xuống để cho cô sờ bụng.



"Tôi mà đánh cậu ta, bất kể là bảo vệ tôi hay là bảo vệ cậu ta, cậu đều rất khó xử."



Nguyên Tu thuận thế ngồi xổm xuống, sóng vai cùng một chỗ với cô, vuốt vẻ bụng của Bé Cưng.



"Không có gì khó xử." Nguyên Tu cúi đầu lẩm bẩm: "Cậu là ranh giới cuối cùng."



Lục Mạn Mạn không nghe rõ: "Cái gì?"



"Loại chuyện này, tôi mà bênh vực cậu ta chính là không phân biệt được phải trái, cho dù là đội trưởng phải cân đối quan hệ, chiếu cố cảm xúc đội viên, nhưng cũng không được không biết phân biệt phải trái."



"Nói không sai." Lục Mạn Mạn gật đầu: "Bên giám đốc sẽ có phiền toái sao?"



"Không cần lo lắng cái này."



Lục Mạn Mạn vẫn có chút lo lắng, sờ tay Nguyên Tu một cái: "Sức lực thật lớn, một đấm liền đánh cậu ta lăn trên đất mấy vòng."



Nguyên Tu đưa năm ngón tay ra cho cô nhìn, cô liền mò tới mu bàn tay anh.



Nguyên Tu có thể cảm nhận được sự ấm áp giữa các ngón tay cô, hơi có một chút cảm giác thô, gãi anh ngứa một chút.



Lục Mạn Mạn nhiều năm cầm súng, đầu ngón tay sẽ không mềm mại giống như con gái bình thường, mà có vết chai.



Nguyên Tu cầm cổ tay cô, mở bàn tay cô ra, cẩn thận quan sát.



Năm ngón tay cô thon dài, lòng bàn tay có thịt lại có đường vân dày.



Lục Mạn Mạn xấu hổ, biết tay mình rất không thanh tú, cũng không mềm mại, còn có chai tay xấu xí.



Cô rụt tay về sau, nhưng Nguyên Tu lại không buông cô.



Trong đôi mắt anh mang theo một ít thần sắc nan giải, si mê lẩm bẩm: "Tay của W..."



Lòng Lục Mạn Mạn đột nhiên rung động một thoáng, đột ngột rút về, hốt hoảng vuốt ve Bé Cưng.




Ngay tại lúc anh ta và cô chỉ có lại năm mét cuối cùng, M4 đột nhiên né người, thân hình gầy nhỏ trực tiếp từ kẻ hở song sắt chui vào!



Lý Ngân Hách bị bất ngờ không kịp đề phòng, lúc này đè thắng xe đã quá muộn.



Chỉ nghe "Rầm" một tiếng



Mặc dù anh ta đạp mạnh thắng xe, nhưng mà bánh trước xe moto đập vào kẻ hở song sắt.



Đúng vậy, xe moto của Lý Ngân Hách nằm giữa cửa và song sắt!



Mà cả người anh ta vặn vẹo giùng giằng, cố gắng xuống xe moto, giận đến mặt đỏ tía tai.



[Cmn, đây là thao tác gi]



[Lại chui vào rồi!]



[Mùa xuân của người gầy.]



[Thật là 666]



Hình ảnh video một trận lắc lư mãnh liệt, sau đó lại ngay ngắn, liền thấy M4 cách đó không xa ung dung thong thả móc khẩu súng lục ra, lên một viên đạn.



Cô là dùng một khẩu súng lục, hơn nữa chỉ lên một viên đạn.



Có lòng tin như vậy sao?!



Lý Ngân Hách rốt cuộc khó khăn lắm mới rút một cái chân từ song sắt ra, anh ta liền lăn một vòng té trên đất, hoang mang rối loạn nhặt khẩu trúng của mình lên.



Chính là lúc này, M4 nổ súng.



Một phát bắn bể đầu, không chút dây dưa dài dòng nào.



Lý Ngân Hách hoàn toàn không kịp phản ứng, đã bị loại bỏ.



M4 đi tới bên người anh ta, khi anh ta thấy rõ dung mạo của cô, bất ngờ nhận ra đây là cô gái ngày đó được Nguyên Tu bảo vệ sau lưng.



Sắc mặt anh ta trở nên càng khó coi.



Anh ta cho là Lục Mạn Mạn muốn nhặt túi của anh rơi xuống, đang muốn chửi ầm lên, nhưng chưa từng nghĩ, Lục Mạn Mạn đi tới, nhìn cũng không nhìn anh ta một cái, một cước đá túi của anh ta ra thật xa.



Thật cản đường.



Cô xoay người chạy vào trong rừng.



Lý Ngân Hách bị loại, trên sân truyền trực tiếp đã bị càn quét bởi bốn chữ [Khắp chốn vui mừng] [3].



[3] Khắp chốn vui mừng (喜大普奔): hay phổ đại hỉ bôn " 普大喜奔 ", là ngôn ngữ mạng, rút gọn của "Vui tay vui mắt, hả lòng hả dạ, khắp chốn vui mừng, chạy đi loan báo" ( 喜闻乐见, 大快人心, 普天同庆, 奔走相告), thể hiện một nhóm người có chuyện vui mừng, muốn chia sẻ với bên ngoài, thông báo cho nhau, kỷ niệm.



[Cmn bạch mao xấu xa này rốt cuộc cũng cút thành con bê rồi.]



[M4 làm tốt!]



[Một loạt thao tác vừa nãy kia, tuyệt!]



[Hoàn toàn có thể trúng cử vị trí no.1 thao tác video biên tập lại của cuộc thi mùa xuân năm nay!]



Nguyên Tu ngồi trước màn hình máy tính, chăm chú nhìn cô.



Cô đứng trên một tảng đá cao nửa người, cầm súng trong tay, ngược ánh mắt trời, khiến cả khuôn mặt của cô chôn trong bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt cô.



Cho dù như vậy, cũng có thể cảm nhận được cảm giác bị áp bức khiến người ta hít thở cũng khó khăn của cô.



Cầm khẩu W, không người nào có thể bắn cao.



Anh nhìn về phía Dương Trầm, đôi mắt Dương Trầm có gợn sóng lớn, anh ta bị chấn động.



Ai có thể không bị cô làm cho chấn động, X trả lương cao mời thành viên Hàn tới, lại dưới ngòi súng của M4 giãy giụa ngọa nguậy như con dòi, không còn sức đánh trả.



Cô dễ dàng lợi dụng anh ta để bay vọt lên.



Mà trong ống kính, Lý Ngân Hách sau khi bị loại thì điên cuồng chửi rua, cũng rất mất mặt, vứt sự xấu xí cho X.



Nguyên Tu biết, Dương Trầm hối hận, nhất định, nhất định hối hận.



Hơn nữa hối hận cũng không chỉ riêng anh ta.



Tất cả chiến đội trong nước, những giám đốc trước kia từ chối Lục Mạn Mạn, vào giờ phút này, sợ rằng nội tâm so với Dương Trầm cũng không khá hơn chút nào.



Đội viên mạnh mẽ như vậy, cũng bởi vì thành kiến đối với giới tính của bọn họ, chỉ như vậy mà tùy tiện để mất, trong lòng ai có thể tốt hơn được.



Đôi lời tâm tình của editor: Đây chưa phải là kết cục thảm nhất của Lý Ngân Hách đâu nha, phim hay còn dài =))) Dương Trầm à, bây giờ mới biết hối hận có phải đã muộn rồi không??