Vì Tôi Là Tiên Nữ
Chương 53 : Gợi cảm
Ngày đăng: 11:51 30/04/20
Chuyển ngữ: Puny
Màu của đèn tường trong phòng tối mà ấm áp, Nguyên Tu mang vớ trắng giẫm lên thảm xốp.
Trong phòng có một cái ghế gỗ nhỏ, Lục Mạn Mạn bưng tới mời anh ngồi, lại rót ly nước cho anh, tư thế chủ nhân nghiêm chỉnh.
Trong căn phòng nhỏ ấm áp này, cô chính là chủ nhân.
"Kén chọn giường sao? "Anh hỏi cô.
"Không đâu, nếu rất mệt, thì đứng cũng có thể ngủ."
Trước kia vào núi huấn luyện dã ngoại, cơ bản buổi tối toàn là chui vào túi ngủ "phơi thây đồng không mông quạnh", còn không có chú trọng chọn giường như vậy."
Nguyên Tu gật đầu một cái: "Đồ trang trí phòng gì đấy, tương đối đơn giản, nếu như không hài lòng có thể mua một ít giấy dán tường về dán."
Lục Mạn Mạn ngồi bên mép giường, nói đúng sự thật: "Ngày mai chuẩn bị đi ra ngoài mua một chút đồ dùng sinh hoạt."
Nguyên Tu đứng dậy: "Không còn gì nói nữa, chỉ qua xem một chút, nếu như có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi, mặc dù cậu là đội trưởng của W ngang vai ngang vế, nhưng mà căn cứ này do tôi định đoạt."
Lục Mạn Mạn khéo léo gật đầu, ngay sau đó hỏi: "Câu lạc bộ có thể nuôi thú cưng nhỏ không?"
"Thú cưng dạng gì?"
Lục Mạn Mạn dò xét điểm mấu chốt của anh: "Cái loại Bé Cưng đó."
"Không được."
"..."
Nguyên Tu nói: "Bé Cưng chỉ dùng để bảo vệ trông nhà, một con là đủ rồi."
Lục Mạn Mạn không chỉ nghĩ đến bộ dạng uể oải lười biếng của Bé Cưng lật bụng nằm trên cỏ, dáng điệu rũ đầu lưỡi phơi nắng.
Loại chó đầu óc tối dạ này thật sự là đại trượng phu dùng để trông nhà?
"Thật ra thì tôi có nuôi một con rùa đen, để ở ký túc không mang tới, nhờ Hạ Thiên giúp đỡ chăm sóc, nhưng cảm thấy làm phiền người ta thực không tốt, nếu như có thể, tôi vẫn muốn đem tiểu quy quy về."
Nhìn khuôn mặt anh tuấn không cảm giác của Nguyên Tu, Lục Mạn Mạn vội vàng bảo đảm: "Một con rất rất nhỏ, nuôi ở trong chậu, thỉnh thoảng đi ra tản bộ một chút, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng người khác!"
"Sẽ phóng uế mọi nơi?"
"Tôi dạy nó đi vào nhà vệ sinh."
Với tư cách người giám hộ căn cứ, Nguyên Tu giả bộ thâm trầm suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới gật đầu: "Không ảnh hưởng người khác là được."
"Ừ ừ!" Lục Mạn Mạn vui vẻ đáp lại: "Cám ơn đội trưởng!"
Nguyên Tu đi ra khỏi cửa phòng còn lẩm bẩm nói: "Ngày mai đi đâu mua sắm?"
"Gần trường học, có trung tâm thương mại."
Nguyên Tu đút tay trong túi quần, thờ ơ hỏi: "Biết đi như thế nào?"
"Biết..."
Lục Mạn Mạn nhìn gương mặt trầm tĩnh của Nguyên Tu, ma xui quỷ khiến lại lắc đầu.
"Ngày mai dậy sớm tập huấn, buổi chiều nghỉ cả buổi." Anh nói rồi xoay người xuống lầu: "Lúc đi kêu tôi một tiếng."
Trong tay anh cầm bút, thước đo cũng rơi ra ngoài tay, nửa người bên ngoài giường, nửa người nằm chính giữa giường, nhắm mắt lại, hô hấp sâu mà trầm tĩnh.
Lục Mạn Mạn nhẹ nhàng đặt ly nước lên tủ đầu giường, sau đó đi tới ngồi bên cạnh anh, gần kề quan sát.
Đôi mắt anh đóng lại, lông mi khẽ run, hiển nhiên ngủ không sâu.
Rất mệt mỏi à.
Lục Mạn Mạn nhẹ nhàng nâng chân bên ngoài giường của anh lên trên giường, sau đó sửa lại chăn đắp lên bụng anh.
Kéo rèm cửa lại tắt đèn, rón rén đi ra khỏi phòng, khép cửa phòng lại.
Để cho anh nghỉ ngơi một lát.
***
Buổi tối các đội viên trở lại, dì dọn thức ăn thơm phức lên bàn, đoàn người từng người ngồi vào vị trí mình, A Hoành hỏi Lục Mạn Mạn: "Đội trưởng đâu?"
"Còn đang ngủ."
Nhâm Tường nói: "Sau này có chuyện gì thì trực tiếp nói với đội trưởng, đừng ngại."
Lục Mạn Mạn khoát khoát tay: "Không có sao, chính mình có thể giải quyết không cần làm phiền đội trưởng."
Trình Ngộ cười nói: "Cậu ấy hiện tại còn giả bộ khách khí với các cậu, đợi sau này quen thuộc rồi, chờ xem đội trưởng các cậu làm trâu làm ngựa."
Lục Mạn Mạn không phục hừ hừ: "Da mặt tôi có dày như vậy đâu."
Trình Ngộ nhướng mày: "Sắp vượt qua tường thành trẻ con rồi."
Nhâm Tường tùy ý hỏi: "Nghe nói các cậu đi mua giấy dán tường, mua màu gì?"
"Màu xanh da trời."
"Vậy rất không hợp với ra trải giường của cậu."
"Còn nói..." Lục Mạn Mạn nói: " Câu đưa ra ý kiến bậy bạ gì lại cho tôi một cái ra trải giường màu hồng phấn, màu sắc bánh bèo như vậy tiểu tỷ tỷ hold không nổi."
Nhâm Tường nháy nháy mắt, quay lại cười một tiếng, hỏi ngược lại Lục Mạn Mạn: "Cậu cảm thấy lấy sở thích của anh Nhâm Tường đây, sẽ chọn màu sắc thẳng nam như vậy?"
"Ách."
Nói cũng phải.
Lục Mạn Mạn không nói gì cắm đầu lùa cơm.
Mọi người đang có mặt trong lòng biết rõ không nên nói đề tài này nữa, mấy phút sau, A Hoành bưng chén cơm nói: "Tôi đi gọi đội trưởng dậy ăn cơm."
Lục Mạn Mạn còn chưa kịp gọi anh ta lại, anh ta đã vội vàng lên lầu, rất nhanh từ lầu hai truyền tới tiếng kêu của A Hoành: "Đội trưởng không có ở phòng này à?"
Mà ngay tại lúc này, cửa phòng lầu ba của Lục Mạn Mạn, kẻo kẹt một tiếng, mở ra.
Nguyên Tu đi tới khúc uốn hành lang, vò vò đầu tóc rối bù, mắt lim dim buồn ngủ trên cao nhìn xuống nói: "Ồn ào cái gì."
Mọi người cúi đầu, không nói một lời im lìm ăn cơm.
Hình như là get một chuyện khủng khiếp.
Đôi lời tâm tình của editor: Sorry mọi người vì tối mới up, vì tui sắp thi cuối kỳ, deadline thuyết trình, bài tập cá nhân, làm quiz, rồi làm báo cáo tài chính cứ tới dồn dập nên bây giờ mới up được cho mọi người. T.T Tổng kết chương này chúng ta biết được nhiều thứ lắm nha: 1. Tu Tu là thẳng nam, nghĩ Mạn Mạn thích màu hồng =))) 2. Tu Tu mua bvs cho Mạn Mạn, ừm, tương lai như thế nào mọi người tự tưởng tượng nha =)) 3. Chiết Phong trúng bùa yêu rồi =)))