Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 55 : Cắm quân

Ngày đăng: 11:51 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Puny

Đầu xuân chính là thời tiết xuân về chim kêu hoa nở, mỗi lần đến khoảng thời gian này, rất nhiều câu lạc bộ trong nước đều sẽ tổ chức cho các đội viên vào vùng núi hoang dã huấn luyện dã ngoại. Trong khoảng thời gian một tháng ở trong núi, toàn bộ chuyển sang kiểu quản lý quân sự, họp thành đội chiến đấu.

Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ mới vừa gia nhập, liền theo kịp buổi dã huấn này.

Một đêm trước khi xuất phát, Trình Ngộ bưng ly cà phê đi ngang qua phòng Lục Mạn Mạn.

Lục Mạn Mạn ngồi lên trên cái vali nhỏ của mình, điên cuồng đè nén, cố gắng khóa vali.

Trình Ngộ thật sự không nhìn nổi, cởi giày giẫm lên thảm mềm, kéo vali qua mở ra lần nữa.

"Đừng!"

Đã muộn, vali hành lý chợt nổ tung, một đống quần áo bắn ra.

"..."

Trình Ngộ ngồi trên thảm lông xù, giúp Lục Mạn Mạn gấp quần áo ngay ngắn, bỏ vào trong vali, lần này quần áo không có bung ra, ngược lại thì có không ít không gian còn thừa.

"Tiểu tỷ tỷ khéo tay, có đức hạnh, thích." Lục Mạn Mạn ôm cô ấy: "Cưới về nhà làm ấm giường."

Trình Ngộ ghét bỏ rút tay ra, chọc chọc đầu Lục Mạn Mạn: "Cậu vẫn là phụ nữ đúng không?"

"Không thể giả được!" Lục Mạn Mạn kéo cổ áo ngủ của mình ra cho Trình Ngộ nhìn: "Như thế nào, rất đẹp đi."

Trình Ngộ nhìn chằm chằm bên trong Lục Mạn Mạn, áo ngực cỡ nhỏ: "Thật thì thật, chỉ là có chút nhỏ, A?"

"B!"

Lục Mạn Mạn nói: "Tôi lại tiếp tục cố gắng, tranh thủ được C."

Trình Ngộ cười: "Cái này cũng có thể cố gắng?"

Lục Mạn Mạn nghiêm túc gật đầu: "Có thể mà, sờ nhiều thì sẽ trổ mã lại."

"Tự mình sờ có cảm giác sao?" Trình Ngộ nói: "Phải đàn ông sờ mới được, cậu thiếu một người bạn trai giúp cậu trổ mã lại."

"Nào có bạn trai."

"Không có bạn trai ư." Trình Ngộ nhướng mày, đôi mắt nheo lại: "Tôi thấy tốc độ tay lắp súng của đội trưởng đội bạn rất nhanh, nhờ cậu ta giúp cậu trổ mã trổ mã..."

Lục Mạn Mạn vỗ bả vai Trình Ngộ, cười ha ha một tiếng: "Có thể có thể!"

Ngay tại lúc này, cửa phòng rộng mở bị người khác gõ một cái, Nguyên Tu mặt đỏ bừng đứng ở cửa, không biết đã đứng bao lâu.

Lục Mạn Mạn bụm miệng hóa đá.

"Tôi tới nhắc đội trưởng đội bạn một tiếng, sáng sớm ngày mai đúng bảy giờ xuất phát." Anh nói xong, tay đút túi xoay người rời đi.

Lục Mạn Mạn thét lên, Trình Ngộ che miệng của cô, cười nói: "Đừng ngượng ngùng, cậu không phải họa phong [1]."

[1] Họa phong (画风): ý chỉ gió gây hại cho muôn loài.

Lục Mạn Mạn tiếp tục thét lên: "Nói cho tôi! Cậu ấy không có nghe được!"

Trình Ngộ bình tĩnh nói: "Từ sắc mặt giống như mông con khỉ của cậu ta mà xem, xác suất 999 phần trăm, toàn bộ quá trình đều nghe hết không sót một chữ."

Lục Mạn Mạn ngất xỉu.

Trình Ngộ đi ra phòng của Lục Mạn Mạn, luôn cảm giác có người ở đầu cầu thang len lén nhìn cô ấy, cô ấy làm bộ không để ý đi vài bước, sau đó thừa dịp bất ngờ quay đầu bất thình lình, người nọ vội vàng lùi về núp.

Mấy phút sau, mối nguy xua tan, Cố Chiết Phong lén lén lút lút thò đầu nhìn sang lần nữa, nhưng phát hiện Trình Ngộ không biết lúc nào, đã đứng trên bậc thang, tay chống nạnh, trên cao nhìn xuống cậu.

Cố Chiết Phong bị dọa ngốc.

Cô nhíu mày, vẻ mặt hoang mang: "Cậu bé, cậu đối với tôi có ý kiến hoặc là bất mãn gì, có thể nói thẳng trước mặt."

Khuôn mặt nhỏ của Cố Chiết Phong bỗng nhiên hồng lên, cậu thở hổn hển hổn hển, không nói, tay một mực giữ phía sau lưng.

Trình Ngộ nói: "Trên tay cậu cầm cái gì?"

Cố Chiết Phong lắc đầu: "Không có gì!"

Trình Ngộ đi vòng qua sau lưng cậu, cậu liền vội vàng xoay người, không cho cô nhìn.

"Trẻ nít, cậu muốn làm gì?"

Cố Chiết Phong chỉ ngón tay về phía cô nói: "Bây giờ là mùa xuân, cô mặc ít như thế không sợ bị muỗi cắn sao?"

Trình Ngộ ở nhà đều mặc thoải mái, nhất là bây giờ vào buổi tối đi ngủ, cô sẽ tùy ý mặc một bộ quần áo ngủ ngắn tay bằng lụa, để lộ cánh tay trắng bóc.

"Cậu cũng nói là mùa xuân, nào có muỗi."

"Trên núi có muỗi!"

"Cho nên rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Trình Ngộ nghi hoặc nhìn cậu, so quyền: "Đêm hôm khuya khoắt, muốn đánh nhau sao?"

"Đánh thì đánh, ai sợ ai!"

Nhâm Tường đi ngang qua hai người đang gươm súng sẵn sàng, giọng thờ ơ: "Con chó sữa nhỏ này thích cô."

Trình Ngộ sững sốt.

Cố Chiết Phong bên kia núi lửa bùng nổ to, toàn bộ khuôn mặt giống như chiên trong chảo dầu một lần, xông tới nhãy cỡn lên, hai chân còng ngang hông Nhâm Tường, ôm đầu anh ta mãnh liệt đấm: "A a a, nói bậy nói bạ!"

"Này! Buông ra! Lão tử mới vừa làm tóc xong! Cậu muốn phát dục thì đánh rắm gì tới lão tử, bệnh thần kinh! Mau buông ra!"

Đồ vật Cố Chiết Phong một mực giấu phía sau, bây giờ đã rơi ở trước mặt Trình Ngộ, đó là một chai nước hoa Lục Thần [2] 100ml.

[2] Nước hoa Lục Thần hình ảnh đây nhé



***

Sáng sớm ngày thứ hai, xe buýt đã đợi ở bên ngoài biệt thự, các đội viên xách hành lý lên xe.

Điểm đến là nằm sâu trong khu rừng nguyên sơ phía tây của dãy núi Minh Dương.

Xe buýt chậm rãi chạy cả một ngày dài trên đường núi chật hẹp quanh co, các đội viên chia đồ ăn vặt bánh mì nhỏ mình mang theo, nhưng mà Trình Ngộ một chút cũng không ăn nổi, cô ấy bắt đầu say xe.

Đường núi chín quẹo mười tám rẽ, mấy trăm mét chính là khúc quẹo lớn chín mươi độ, hơn nữa đường núi tròng trành khó đi, cho dù là người bình thường không say xe, lúc này cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Nhưng cũng may là các đội viên đã được huấn luyện thời gian dài, tố chất thân thể vượt xa người thường, giờ phút này cảm thấy khá tốt, nhưng mà Trình Ngộ thì không chịu nổi.

Lục Mạn Mạn siết chặt túi trong tay, để phòng khi cô ấy muốn nôn mửa, cô ấy nhắm chặt hai mắt, dựa vào ghế nghỉ ngơi, mi tâm cau lại.

Lục Mạn Mạn nói với hàng đội viên phía trước: "Tu Tu cậu có thể đổi chỗ với Trình Ngộ hay không, ngồi hàng trước có thể sẽ thoải mái một ít."

Nguyên Tu đang muốn đứng dậy, Cố Chiết Phong bên người anh đột nhiên nhảy lên, biên độ động tác lớn, đã quấy rầy A Hoành đang chơi điện thoại bên cạnh.

Cố Chiết Phong nói: "Tôi đổi với chị!"

Cậu vội vàng nhường vị trí của mình, còn lấy áo mình đặt trên chỗ ngồi, làm cho vị trí càng thoải mái.

Nguyên Tu cũng đứng lên, giúp Lục Mạn Mạn đỡ Trình Ngộ đi tới phía trước: "Hai người cũng tới ngồi đi, bên này gần lỗ thông gió, không khí dễ chịu."

Sau khi đổi vị trí, Lục Mạn Mạn để cho Trình Ngộ nằm trên đùi cô nghỉ ngơi.

Rốt cuộc vào bốn giờ chiều, xe buýt đã tới doanh khu, điện thoại của các đội viên cũng vừa dùng hết.

Xuống xe, gió núi hơi lành lạnh xen lẫn với mùi lá xanh cỏ non trong lành cùng mùi bùn đất, làm người ta thần thanh khí sảng.

Núi cao rừng rộng rậm rạp xanh tươi bao bọc một mảnh sân khu huấn luyện trống trải, nơi này có bãi tập có đường chạy đơn giản, bên cạnh còn có một khu thiết lập chướng ngại vật.

Cách đó không xa có hai ba tòa nhà cao tầng, hẳn là chỗ bọn họ ở.

Lục Mạn Mạn phát hiện, bãi đậu xe có mấy chiếc xe buýt, xem ra doanh khu này không chỉ có một mình chiến đội X.

Khu ở của nữ và khu ở của nam nằm cùng tòa nhà, khu ở của nam nằm trên tầng một hai ba, nhiều phòng, mỗi một phòng ở tám người, đều là những dãy giường thép ván gỗ [4], điều kiện khó có thể tưởng tượng được.

[4] Giường thép ván gỗ:



Khu ở của nữ ở tầng bốn, chỉ có năm phòng, bốn người ở, trong phòng có chiếc giường tầng thép, tất cả con gái của mấy chiến đội cộng lại không vượt quá hai mươi người, ngoại trừ Trình Ngộ và Lục Mạn Mạn, những cô gái khác cơ bản đều là đội viên dự bị.

Mà nam sinh phía dưới có nhiều phòng hơn, tổng cộng khoảng trăm người.

Lục Mạn Mạn không để cho Trình Ngộ bắt tay vào làm, tự mình xách hai vali hành lý lên lầu, mới vừa đi hai bước, hai vali hành lý trên tay bị người khác lấy, ngay sau đó liền thấy bóng lưng cao lớn của Nguyên Tu, đi ở phía trước cô, giống như giúp cô mang hành lý chẳng qua là một chuyện rất thuận tay.

Sau đó Nhâm Tường lại đem hai túi chăn bông mới màu xanh lá mới vừa nhận, đưa tới cho Lục Mạn Mạn.

"Khá hơn một chút chưa?" Nguyên Tu hỏi Trình Ngộ.

Trình Ngộ ngồi trên ghế, sắc mặt trắng bệch: "Bây giờ tốt hơn nhiều."

Nguyên Tu đặt ra trải giường lên giường thép cạnh cửa sổ: "Các cậu ngủ bên này, thông gió tương đối tốt."

Lục Mạn Mạn nhìn tình trạng của Trình Ngộ, lo âu nói: "Chị Trình ngủ ở giường dưới, tôi ngủ giường trên là được."

Nguyên Tu lấy tấm ra trải giường tới giường dưới, dịu dàng hỏi Lục Mạn Mạn: "Có thể bọc ra trải giường không?"

Lục Mạn Mạn cảm nhận ánh mắt hâm mộ của các cô gái xung quanh, liên tục gật đầu, đẩy Nguyên Tu ra khỏi phòng: "Có thể có thể, đội trưởng đội bạn à cậu đi thu dọn hành lý mình đi, đừng để ý tôi.""

Nguyên Tu không yên lòng, quay đầu dặn dò: "Làm xong sớm rồi xuống ăn bữa tối, đừng kì kèo, buổi tối nói không chừng sẽ có huấn luyện đêm."

"Được được."

Nguyên Tu mới vừa đi, mấy cô gái cùng ở phấn khởi thảo luận: "Lần đầu tiên gần đội trưởng Nguyên Tu như đó!"

"Người thật còn đẹp trai hơn hình với trong truyền trực tiếp!"

"Hơn nữa cảm giác nói chuyện rất ấm áp, hoàn toàn không cao lãnh giống như trong video!"

Các cô ấy hâm mộ mà nhìn về phía Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ: "M4, con trai câu lạc bộ các cậu đối với các cậu thật tốt."

"Còn mang hành lý cho các cậu, đem ra trải giường, con trai chiến đội chúng tôi đều bận rộn chuyện họ, mặc kệ chúng tôi."

"Người ta cũng là tuyển thủ của chiến đội lớn, cũng không nhận ra chúng ta là người dự bị."

Nghe những cô gái này nói chuyện ríu rít, Lục Mạn Mạn mới cảm giác được con trai câu lạc bộ nhà mình thật sự rất chăm sóc các cô, cũng không phải là cố ý, mà là một biểu hiện tự nhiên trong sinh hoạt.

Không được, cô cũng không phải là nữ sinh phải chốn chốn đều dựa vào sự chăm sóc của con trai, tự mình bắt tay làm, cơm no áo ấm.

Trình Ngộ ngồi bên cạnh, quơ tay múa chân dạy Lục Mạn Mạn gấp ra trải giường.

Việc học trái lại rất nhanh, hai bộ ra trải giường ngay ngắn đặt trên giường, cô mệt mỏi đầu đầy mồ hôi.

"Tôi vẫn là rất lợi hại." Cô ngồi ở mép giường vỗ vỗ ra giường: "Đúng không."

"Cũng không tệ lắm, nhưng mà bây giờ mới bắt đầu học việc nhà." Trình Ngộ không tưởng tượng nổi lắc đầu: "Thật không biết cậu những năm này sống thế nào."

Lục Mạn Mạn thấy các cô gái cùng phòng đều rời đi, cô mới lên tiếng: "Trước kia W cũng không cần tự mình làm những chuyện này, còn nhiều người đấu tranh giành giật giúp tôi làm, ở nhà Louis cũng để cho tôi làm việc nhà, nhưng mà mỗi lần đều bị Alex nửa đường chặn lại, ông ấy rất thương tôi, nói tay tôi là tay cầm súng, làm sao có thể cầm chổi."

Loại cưng chiều này có lẽ sẽ khiến cho cô vĩnh viễn không cách nào lớn lên, cho nên cô muốn xa rời quê hương đi đến Trung Quốc, Louis nói Alex mất ngủ mấy đêm liền, nửa đêm khó chịu, sợ cô ít được quan tâm đói bụng, lo lắng suy nghĩ đến người cũng gầy đi nhiều, ông ấy cũng hối hận không cho Lục Mạn Mạn học độc lập sớm hơn một chút, đột nhiên phải rời khỏi mình, bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Bây giờ Lục Mạn Mạn, không có người thân bên cạnh, cũng không có hào quang của W, muốn tự mình học xử lý chuyện vặt cuộc sống, cũng muốn học hiểu như thế nào là chăm sóc người khác.

Sau khi cô thu dọn hành lý ổn thỏa, liền cùng Trình Ngộ xuống lầu, đến phòng ăn ăn cơm tối, nhưng mà cô không nghĩ tới nhanh như vậy quầy lấy cơm phòng ăn đã bị càn quét hết sạch.

"Nhanh như vậy!" Lục Mạn Mạn kinh ngạc: "Hình như cũng không có dây dưa bao lâu mà."

Trình Ngộ hỏi dì lấy cơm bên quầy, nói: "Ở đây là quản lý kiểu quân sự, bỏ lỡ giờ cơm thì không có ăn."

Lục Mạn Mạn ủ rủ, bụng đã đói đến dán sát sau lưng.

Nguyên Tu vỗ sau ót cô một cái: "Lần này là dạy dỗ, lần sau nhớ đúng giờ."

Lục Mạn Mạn ôm đầu, thấp giọng lầu bầu: "Đội trưởng đội bạn thích dạy dỗ người như vậy sao."

Nhâm Tường ngồi bàn bên cạnh, dùng khăn giấy lau miệng, cười híp mắt nói:"Đội trưởng có tiếng là thích dạy bảo cậu."

A Hoành tiếp lời: "Đương nhiên, cũng nổi danh là bao che con cái."

Anh ta thần thần bí bí bưng từ dưới bàn một mâm khoai tây thịt bằm từ dưới bàn ra, một chén cơm trắng hai cái bánh bao lớn: "Giấu nó lâu như vậy, mau tới ăn, đừng để bị huấn luyện viên phát hiện."

Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ vội vàng xông tới, Nguyên Tu và A hoành để lại vị trí cho các cô. Nhâm Tường đi ra ngoài giữ cửa: "Mau ăn đi, tôi trông cho hai người."

Lúc này cũng không để ý cái hình tượng gì, hai cô gái một người cầm một cái bánh bao lớn, ăn như hổ đói.

Đói chịu không được.

Nguyên Tu vỗ lưng Lục Mạn Mạn: "Ăn từ từ, đừng nghe Nhâm Tường nói mò."

A Hoành cười bênh vực: "Có chuyện gì đội trưởng tôi chịu trách nhiệm."

Đôi lời tâm tình của editor: Bạn Chiết Phong dễ thương quá trời luôn, mỗi lần tới đoạn Chiết Phong tui lại nghĩ tới hình ảnh con chó nhỏ muốn được cưng nựng. =))