Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 58 : Một cái ôm xóa ân cừu [1]

Ngày đăng: 11:51 30/04/20


Chuyển ngữ: Puny



[1] Ân cừu (恩仇): trách nhiệm báo thù



"Cái chức đội trưởng này của cậu làm sao xứng!"



Nguyên Tu đưa tay nhéo gương mặt tức giận của Lục Mạn Mạn, không thèm để ý nói: "Thật sự tức giận?"



Lục Mạn Mạn chợt lui về phía sau một bước: "Không có cùng cậu đùa giỡn."



Sắc mặt Nguyên Tu trầm xuống, nói: "Người trong đội bọn tôi có vấn đề."



"Chúng tôi không phải người trong đội cậu." Lục Mạn Mạn nhìn về phía Nguyên Tu: "Là đội trưởng, hành động vừa rồi của cậu vô cùng không ổn, chạy quanh núi là huấn luyện, cũng là thi đấu."



Rừng nguyên sinh khai phá một nửa, đầu mùa xuân nhiệt độ ấm trở lại, trùng độc rắn độc không phải là không có, Nguyên Tu cảm thấy mình không có làm sai, lòng tốt xem như lòng lang dạ thú, anh có chút tức giận.



"Tôi biết làm đội trưởng tốt như thế nào, không cần cậu mọi chuyện đều phải dạy tôi."



"Nếu như cậu biết làm đội trưởng tốt như thế nào, thì cũng sẽ không mạo hiểm để toàn đội bị chịu phạt, đợi đối thủ cạnh tranh của cậu, biết cái này trong thi đấu chuyên nghiệp gọi là gì không, cái này gọi là mở nước [2], hoặc nói khó nghe một chút, cái này gọi là trận đấu đánh giả."



[2] Mở nước (放水): thường để nói đến hành vi "thả" các lợi thế nhóm mình đạt được đi để đối thủ có cơ hội thắng, hay nói cách khác đây là dạng cố tình "thua trong thế thắng". Từ này trong tiếng Anh là to throw game, được sử dụng trong chơi DOTA.



Trận đấu giả sẽ tạo tiếng xấu cho chiến đội, vinh quang trước đây bị xóa bỏ toàn bộ, không còn tồn tại.



Lời này... nói có chút nặng.



Hai người đứng song song trong chốc lát, sắc mặt Nguyên Tu càng lúc càng lạnh, khó nén vẻ thất vọng: "Hóa ra chúng ta là đối thủ cạnh tranh..."



"Cậu là X, tôi là W, chúng ta không phải thành viên cùng một chiến đội, mời đội trưởng đội bạn nhớ rõ..."



"Con mẹ nó gọi đội trưởng đội bạn ít một tiếng!"



Một tiếng gào thét ngắt lời cô, bị dọa sợ cơ thể cô đứng thẳng, kinh ngạc ngẩng đầu, Nguyên Tu mặt lạnh đi lướt qua người cô.



Nhìn sắc mặt u ám của anh, trong lòng Lục Mạn Mạn giống như là có một cái cây ngoan cố, một cước đá đá vụn dưới chân.



Còn hung dữ với cô.



"Các cậu nói gì mà lặng lẽ vậy."



Các đội viên chạy tới, Nhâm Tường dù sao vẫn đùa giỡn hai người: "Bí mật nhỏ gì không thể cho mọi người cùng nhau nghe, còn phải len lén nói."



"M4 dạy tôi làm đội trưởng thế nào."



Ở trước mặt đồng đội, Nguyên Tu cố gắng thu lại cảm xúc, biểu hiện tự nhiên, không để cho bọn họ nhìn ra anh và Lục Mạn Mạn mâu thuẫn cãi nhau, đúng như Lục Mạn Mạn vừa rồi rất tức giận, nhưng trước tất cả mọi người lại mỉm cười nói "Nguyên Tu cậu đi theo tôi một chút."



Cho dù tức giận, vẫn còn chú ý đến mặt mũi nhau, mâu thuẫn nội bộ giữa bọn họ, không biết nổi lên từ bao giờ, nhưng người khác là người ngoài.



"Không dám nhận, tôi mới làm đội trưởng vài ngày, ai dám chỉ giáo cậu."



Nguyên Tu tăng nhanh bước chân, không nói một lời.



"Không có quen thuộc như vậy." Sau khi anh rời đi, cô thấp giọng nói.




Nguyên Tu suy nghĩ một chút, nói: "Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, gọi là một cái ôm xóa ân cừu."



Lục Mạn Mạn cau mày: "Tôi sao lại cảm thấy lời không phải nói như vậy ta?"



Nhìn bộ dáng của Nguyên Tu, cũng rất chật vật, nghĩ đến năm mươi vòng kia anh là thay cô chịu phạt.



Lục Mạn Mạn rốt cuộc vẫn đi khập khiễng, kéo cổ của Nguyên Tu, vùi mặt vào hỏm xương quai xanh.



Quần áo đã bị mồ hôi thấm ướt, nhưng mà không có mùi khác thường, sự trao đổi chất của anh nhất định rất tốt, không giống như những đứa con trai kia sau khi vận động cả người đổ mồ hôi thối.



"Vậy thì ôm một cái, sau này chúng ta còn phải ở chung rất lâu, cậu không được phép tùy tiện hung dữ với tôi, tính khí Alex khô như vậy, cho tới bây giờ cũng không hung dữ với tôi, trái tim tôi là bằng thủy tinh, người khác nếu như gào lên với tôi như vậy, tôi cả đời cũng không để ý tới hắn..."



Lời nói lải nhải còn chưa nói xong, chưa từng nghĩ Nguyên Tu lại trực tiếp bế cô lên, câu nói tiếp theo cứng nhắc mắc kẹt ở cổ họng cô!



Đúng vậy, là Nguyên Tu nâng mông của cô, đưa chân cô lên khỏi mặt đất.



Đây là... cái tư thế cơ thể gì?!



Không phải hòa giải sao, không phải "Một cái ôm xóa ân cừu" sao? Cô cho là giống như lúc lễ độ với đối thủ mà ôm nhẹ nhàng một cái.



Nào, nào có như anh!



Cả người cô đều bị anh bế lên!



Mẹ ơi...



Hai người đều mới vừa vận động kịch liệt, toàn thân nóng hầm hập, mùi cơ thể nguyên thủy nhất xen lẫn vào cùng một chỗ, không có tăng thêm cái khác, chính là hooc môn khô nóng.



Trên mặt Lục Mạn Mạn cũng đã đỏ ửng, mạch máu đều muốn nổ, mà Nguyên Tu hồn nhiên hoàn toàn không phát giác, mặt vùi vào bả vai cô, dịu dàng nói: "Đã biết đã biết, tôi không nên hung dữ với cậu, sau này cũng sẽ không, đừng cả đời không để ý tới tôi."



Còn là lần đầu tiên nghe anh nhượng bộ như vậy.



Cô thử vỗ nhè nhẹ bả vai của anh một cái: "Không sao không sao, không tức giận, này, cậu... có thể bỏ tôi xuống rồi."



"Vậy cậu lại đồng ý với tôi một chuyện."



"Cậu nói cậu nói."



Để tôi xuống, một vạn điều cũng đồng ý cậu.



"Đừng gọi tôi là đội trưởng đội bạn."



Lục Mạn Mạn không hiểu, khoảng cách gần nhìn ánh mắt anh: "Vậy tôi gọi cậu là gì?"



"Trước kia gọi thế nào, bây giờ liền gọi như thế đó."



Lục Mạn Mạn suy nghĩ lại một chút, không xác định hỏi: "Tu Tu?"



Cô rõ ràng cảm giác được, cánh ta khỏe mạnh của Nguyên Tu, hình như ôm cô chặt hơn, đến không thở được!



Đôi lời tâm tình của editor: Thấy cách Tu Tu dỗ con gái chưa mọi người =))