Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 67 : Kết thúc thi đấu

Ngày đăng: 11:51 30/04/20


Chuyển ngữ: Puny



"Xác định vị trí bắn, nhảy bắn [1], tránh bắn [2], bắn súng ngắm không cần nhắm, đột kích bắn, sắp xếp từ dễ đến khó. Xác định vị trí bắn là bước đầu tiên của người mới học, canh giữ ở một chỗ, chờ người đi qua sẽ nổ súng. Chúng ta bây giờ đang chiếm vị trí địa lý ưu thế tốt nhất, trước tiên tôi dạy cậu xác định vị trí bắn."



[1] Nhảy bắn (跳狙): đây là kiểu đánh lén trong các game bắn súng góc nhìn thứ nhất. Kỹ xảo của nhảy rình chủ yếu là: Đánh lén quân địch khi đang di chuyển. Cách thức nhảy rình là: Thời điểm mở kính nhảy lên, nhắm quân địch, ngay giây rơi xuống thì nổ súng, quân địch thông thường cho là người chơi đã bắn chết họ trên không trung. Bạn nào chơi PUBG biết thuật ngữ này thì nói mình biết với nhé.



[2] Tránh bắn (闪狙): chính xác mà nói đây không phải là kỹ thuật bắn súng mà một lối đánh lén; là lối đánh nhanh chóng thoát ra khỏi chướng ngại vật đồng thời mở kính bắn. Loại lối đánh này thường hay yêu cầu phối hợp dùng với cảm giác súng, sử dụng súng bắn tỉa để mở phạm vi mà không có tầm nhìn. Bạn nào biết thuật ngữ này thì nói với mình với nha.



Cố Chiết Phong sau khi dựng xong súng, bày ra tư thế nằm thẳng, mắt ngắm ống ngắm, ngắm trúng, tay giữ cò súng.



Cố Chiết Phong bình tĩnh với lúc thi đấu rất không giống nhau, đây cũng là lần đầu tiên Trình Ngộ nhìn dáng vẻ đánh lén của Cố Chiết Phong trong khoảng cách gần. Vẻ mặt cậu chuyên tâm, mi tâm hơi nhíu, ánh mắt siết chụp con môi, giống hệt như thú vật mai phục ở chỗ rừng sâu.



Cậu là tay súng bắn tỉa mạnh nhất trong nước, không ai có thể hơn được.



Làm con tin, cậu không thể nổ súng, chỉ có thể làm động tác mẫu cho Trình Ngộ.



"Tới đây." Cậu tránh vị trí súng ra, Trình Ngộ liền nhích lại gần, học tư thế của cậu, nghiêng đầu hướng về phía ống kính ngắm, tay khóa cò súng.



Tim cô đập thình thịch, Cố Chiết Phong nằm bên người cô, thỉnh thoảng điều chỉnh cánh tay cùng tư thế đầu của cô.



"Bắn giả dễ hơn so với bắn thật, cho dù là người mới, cũng rất dễ bắt đầu." Tay cậu đè lên phần lưng của cô, từ hô hấp phập phồng, có thể cảm nhận được tâm trạng khẩn trương của cô.



"Tâm tĩnh, lấy tĩnh chế động."



Giọng nói trầm thấp mà giàu từ tính của cậu chậm rãi truyền vào bên tai cô: "Có tôi ở đây, không phải sợ."



Tất cả đều giao cho cậu, tất cả sự khẩn trương, bất an cùng sợ hãi, đều giao cho cậu.



Cố Chiết Phong đánh lén, với lúc bình tĩnh phong cách bên ngoài không giống nhau, trong sự xoa dịu trầm tĩnh của cậu, tâm tình của Trình Ngộ dường như thật sự bình thản hơn rất nhiều.



"Thấy người rồi sao?"



"Thấy được, rất nhiều."



Tầm mắt siết chụp lên ống kính nhắm, hình ảnh trong ống kính phóng đại gấp bội, có thể thấy rõ quân địch mai phục trong bụi cỏ.



"Chọn mục tiêu chính xác."



"Chọn xong rồi."



Trình Ngộ khóa người đàn ông nằm sau bụi cây lại, điểm đỏ nhắm ngay đầu của anh ta, khóa cò súng.



Độ giật lớn khiến cho cơ thể Trình Ngộ không khỏi giật giật, cô ngắm ống kính lần nữa, phát hiện mình cũng không đánh trúng người đó, mà người đó cũng nhạy bén phát hiện ra cô, chống súng chuẩn bị bắn.



Còn không chờ Trình Ngộ kịp phản ứng, Cố Chiết Phong đã kéo cổ áo cô lên, đè cả người cô dưới công sự phòng ngự, tiếp theo chính là tiếng súng dày đặc, đầu đạn bắn tới, bụi đất lả tả bay, đầy khói.



"Cảm giác thế nào?"



Trình Ngộ nhíu mày: "Rất khó."



"Luyện nhiều một chút sẽ thuận tay."



Cố Chiết Phong thu súng muốn đi, Trình Ngộ hỏi cậu: "Đi đâu?"



"Xác định điểm bắn, chú trọng một phát giành thắng lợi, phải cố gắng hết sức mà giảm thiểu thu hút chỗ đứng. Ván này bắn xuống đều là cao thủ, chỗ đứng của chúng ta đã bị để lộ."



"Cho nên phải là một phát bắn, rồi đổi chỗ khác sao?"




Lâm Khiếu sờ đạn phấn bên trán trái, không cam lòng nghĩ, người con gái này, M4, nếu như cô ấy không phải người điên, vậy thì nhất định là tay cờ bạc điên cuồng nhất!



Đánh cược tính mạng của Nguyên Tu, cũng muốn tóm lấy mạng của anh ta.



Lâm Khiếu lau sạch bụi bặm trên đầu, nhìn về Lục Mạn Mạn, khóe miệng Lục Mạn Mạn khẽ nhếch.



Anh nhìn thấy trong đôi mắt sắc bén của cô thứ gì đó không cách nào bị đánh gục... Ý nghĩa của người chinh phục.



Cùng lúc Lâm Khiếu bị loại khỏi, khu an toàn cũng hoàn toàn biến mất, trò chơi kết thúc.



Bất kể các tuyển thủ rải rác ở xó xỉnh nào trong khu núi nguyên sơ, hoặc đã trở về doanh khu, đồng hồ trên tay bọn họ đồng thời phát ra tiếng tít tít, thông báo: Người chiến thắng cuối cùng, đã ra đời.



Lại là M4!



Có người căm hận, có người kinh ngạc, cũng có người vui mừng khôn xiết...



Trình Ngộ nhìn cái tên M4 xuất hiện trên đồng hồ, khóe miệng khẽ nhếch, không hề kinh ngạc.



Cô ấy là W, cái miệng thốt ra lời ngông cuồng muốn Nữ thần tự do vì cô ấy mà rơi lệ, vào giờ phút này, cô ấy cũng đang dùng hành động của chính mình, chinh phục thi đấu người thật Trung Quốc vốn không tin phụ nữ có thể đánh thật tốt.



Nếu như trong cuộc thi CRLC hai người cô bại dưới súng Nguyên Tu, để cho fans hâm mộ cùng tuyển thủ cảm thấy thao tác kinh diễm của cô trong trận đấu đơn, có lẽ chỉ là vận khí của cô tương đối khá. Thì trong trận đấu sinh tồn hoang dã hòa hợp toàn bộ tuyển thủ chuyên nghiệp đứng đầu Trung Quốc, đã khiến cho mỗi một người, tâm phục khẩu phục.



M4, vô cùng mạnh.



***



Tại doanh khu, cuộc họp biểu dương chiến tích cuối cùng.



Sáng sớm, trong bãi tập các đội hình hàng ngang đứng thành khối đậu hủ, chờ huấn luyện viên giáo huấn.



Hôm nay là buổi tập huấn cuối cùng, mỗi người đều mặc trạng phục ngụy trang ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, ánh mắt cứng rắn trước giờ chưa từng có.



Ba mươi ngày huấn luyện, đổ mồ hôi cũng đổ nước mắt, vô số lần muốn kêu cha gọi mẹ, quả thực không kiên trì nổi, ngã mũ xoay người rời đi, kêu gào lão tử ở trong vòng thi đấu cũng là người có mặt có mũi, tham gia cái tập huấn quỷ quái này lão tử có bệnh à...



Nhưng mà vô số lần rời đi, cuối cùng vẫn kiên trì đến cùng, mặt dày ỉu xìu trở lại.



Núi non trùng điệp, con đường phía trước hiểm trở.



Vùng núi rừng nguyên sinh nửa khai phá này tiêu hao một lượng lớn sức lực mà chứa, mà mài các thiếu niên nóng nảy kiêu ngạo này, lòng yên ổn, ánh mắt chụp lên con đường phía trước, kiên định bước.



Tóm lại, mỗi một người ở đây đều đã thay đổi một cách vô tri vô giác, bất kể là thể năng hay là tâm tính.



Vào lúc huấn luyện viên Lưu đeo huy chương của người thắng lên cổ Lục Mạn Mạn, so với tiếng vỗ tay "bộp bộp bộp" đinh tai nhức óc của đám con trai ở dưới đài từng xem thường cô kia, thì nụ cười của huấn luyện viên Lưu càng làm cho cô luống cuống.



Anh ta trong ấn tượng của cô, cái bản mặt nghiêm túc trước sau như một, lãnh lãnh đạm đạm, thật giống như Diêm Vương cũng thiếu nợ anh ta tám trăm vạn vậy. Trái lại là từ lúc khai thiên lập địa, chỉ một lần khen ngợi Lục Mạn Mạn ở trong cuộc họp này, mới thấy được cái nụ cười mỉm ấm áp như gió xuân của người đàn ông sắt thép này.



"Đã hiểu rõ quân huấn của Trung Quốc chưa?"



Đó là khi ngày đầu tiên tập hợp, Trình Ngộ nói chuyện với Lục Mạn Mạn, hai người cũng bởi vì những lời này mà bị phạt hít đất mấy trăm cái.



Hiện tại lại được nói ra từ miệng huấn luyện viên Lưu, khiến cho lòng người sinh cảm động.



Lục Mạn Mạn ngẩng đầu nhìn về anh ta, chào theo kiểu nghi thức quân đội: "Báo cáo huấn luyện viên, quân huấn Trung Quốc, cuộc đời này khó quên."



Đôi lời tâm tình của editor: Vậy là Mạn Mạn nhà chúng ta lại càng bước gần tới đại thắng rồiiii