Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 69 : Đúng người

Ngày đăng: 11:51 30/04/20


Chuyển ngữ: Puny



Nguyên Tu bị những người hâm mộ gọi là người chồng quốc dân, yêu anh yêu chết đi sống lại, nhưng mà anh đối với các cô ấy, chưa bao giờ vượt quá phép tắc, lấy lễ độ đối đãi, bất kỳ quan hệ vượt quá thần tượng và fans hâm mộ cũng sẽ cố gắng tránh.



Ngoại trừ thỉnh thoảng dùng Weibo trêu viết truyện đùa ra, anh sẽ không tương tác quá nhiều với fans hâm mộ. Anh tâm tư tập trung, toàn tâm vùi đầu vào thi đấu chuyên nghiệp.



Đối với loại chuyện yêu đương này, càng không có suy nghĩ qua.



Dù sao anh có thể đánh chuyên nghiệp, cũng là sự trao đổi và thỏa hiệp với người nhà, cho nên trong thời gian đương chức sẽ không phân tâm chuyện khác.



Nhưng mà từ khi ở New York gặp được Lục Mạn Mạn, các đội viên đều nhìn ra đội trưởng nhà mình đối với vị khuê nữ nhập khẩu này đặc biệt không bình thường.



Anh trước sau như một không gần nữ sắc giữ mình trong sạch, nhưng khi Lục Mạn Mạn ở đây, sờ sờ, kéo kéo, chàng chàng thiếp thiếp trở thành chuyện thường ngày, sự cao lãnh dự tính hoàn toàn sụp đổ.



Hai người ở chung với nhau cảm giác đặc biệt tự nhiên, một cách tự nhiên mà gần gũi.



Nhâm Tường lấy cùi chỏ chọc chọc Nguyên Tu, cười híp mắt hỏi: "Đội trưởng muốn phụ trách không."



Tất cả mọi người đều nhìn anh, mắt đầy mong đợi.



Thế này, là muốn không trâu bắt chó đi cày [1], ép cưới sao?"



[1] Không trâu bắt chó đi cày: Mình có giải thích 1 lần rồi, câu này có nghĩa là buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người khác.



Mấu chốt là khuê nữ hoa cúc nhập khẩu Mỹ này, vào giờ phút này cũng là không chớp mắt nhìn chằm chằm anh, mặt đầy mong đợi.



Nguyên Tu đột nhiên có chút cứng.



Cho nên... cô cũng có cái ý này?



Anh ho nhẹ một tiếng, nói: "Tôi đánh chuyên nghiệp, là có thỏa thuận với người nhà, có thể sắp tới sẽ không có ý định kết hôn."



"Tôi biết, cậu trước kia đã từng nói." Lục Mạn Mạn lập tức tiếp lời: "Người nhà cậu vốn không đồng ý cậu đánh chuyên nghiệp."



Mọi người nhìn về phía Lục Mạn Mạn, lòng nói cô thật là chủ động, một chút thẹn thùng cũng không có, không hổ là nhập khẩu, chất lượng thật tốt."



"Bây giờ vẫn như cũ không đồng ý." Nhưng mà Nguyên Tu lập tức nói: "Tôi, cho rằng chuyện này sẽ không thay đổi, bất luận là chuyện đánh chuyên nghiệp, còn vấn đề cá nhân sau này, cậu... có thể yên tâm."



Nói như vậy, cô có thể sẽ hiểu chứ, cũng đã nói rõ ràng như vậy, không hiểu thì chính là ngu ngốc.



Mọi người nhìn mắt nhau, cười hì hì.



Nếu Nguyên Tu nói tất cả để cho cô yên tâm, vậy chính là ổn rồi.



"Ừm... Khuê nữ hoa cúc kia là có ý gì?" Lục Mạn Mạn tò mò hỏi.



Mọi người ngã.



Hóa ra cô còn không biết bọn họ rốt cuộc nói cái gì nữa!



Trình Ngộ đỡ trán giải thích: "Khuê nữ hoa cúc, chính là cái ý virgin (xử nữ)."



Lục Mạn Mạn che mặt hét lên: "Trời ơi, các cậu sao phải thảo luận cái đề tài tôi có phải virgin này không! A!"



Mọi người:...
Lục Mạn Mạn ngây ngẩn, nhớ lại hồi đó cô phát hiện hộp bao cao su bị mở ra ở tủ đầu giường Kiều Tinh Dã.



Thói đời này, trật đường ray rồi còn nói lý.



Lục Mạn Mạn đứng một mình bên cạnh xà đơn, hai tay dùng sức chống một cái, ngồi lên, xa xa trông thấy lửa trại, huấn luyện viên Lưu đã hát xong một bài, tất cả mọi người lại ồn ào bảo ông hát một bài nữa.



Cuộc điện thoại của Kiều Tinh Dã kia, đã làm dập tắt ngọn lửa niềm vui nhỏ trong lòng cô, cảm xúc trở nên buồn bực, cô không cách nào dung nhập vào trong không khí vui vẻ mà cười vui với mọi người được.



Trình Ngộ sau khi đi vệ sinh về, thấy Lục Mạn Mạn treo mình lên xà đơn, buồn buồn không vui, cô ấy đi tới: "Thế nào, không nỡ?"



Lục Mạn Mạn lắc đầu: "Thiên hạ nào có buổi tiệc nào không tàn."



"Ơ, còn có thể nói tục ngữ nữa."



"Tu Tu dạy tôi."



"Cậu ta làm thầy dạy văn của cậu, làm rất vui vẻ nha."



Lục Mạn Mạn vừa nâng người lên, vừa nói: "Bất kể là bạn đồng đội thật tốt, đều sẽ có ngày xa cách, quá khứ có thể tín nhiệm lẫn nhau, đem toàn bộ sau lưng mình an tâm giao phó mà bây giờ... Lại rơi vào bất hòa biến thành kẻ thù thậm chí căm ghét lẫn nhau, xem ra thật sự không thể nói yêu đương với đồng đội nhà mình, quá tổn thương không dậy nổi."



Trình Ngộ nhướng mày quái dị nhìn chằm chằm Lục Mạn Mạn: "Làm sao đột nhiên nói lời như vậy."



"Ôi." Cô thở dài, buông xà đơn, sửa lại vạt áo mình một chút, ngồi trên cỏ: "Coi như tôi nói xằng nói bậy."



"Không ngại, nói với tôi một chút chứ?"



Trình Ngộ ngồi vào bên cạnh cô, lấy cùi chỏ chọc Lục Mạn Mạn: "Chuyện nam nữ, tuy nói chưa thấy qua heo chạy, nhưng tóm lại so với nha đầu nhà cậu thì hiểu hơn một ít."



"Thật sao."



Lục mạn Mạn ủ rủ một lúc, vẫn là đem y nguyên lời của Kiều Tinh Dã mới vừa điện thoại nói cho Trình Ngộ nghe.



Trình Ngộ nghe xong câu chuyện của Lục Mạn Mạn và Kiều Tinh Dã, nói: "Mục đích anh ta gọi điện thoại cho cậu, hẳn là xuất phát từ lòng tốt, muốn nhắc nhở cậu, vì đội Sư Hổ đến, sớm làm chuẩn bị."



Lục Mạn Mạn bỉu môi: "Lòng không tốt như vậy đâu, anh ta chính là vì châm chọc tôi."



"Không biết có đúng hay không, nhưng tôi có một suy đoán to gan." Trình Ngộ trầm ngâm chốc lát, nói: "Tôi đoán bởi vì cậu là W, quá mạnh mẽ, loại mạnh mẽ này khiến cho bạn trai cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, cho nên anh ta mới luôn thích châm chọc cậu, đả kích cậu."



"Trước đây anh ta nói chuyện, đều luôn thích gây sự với tôi, nói luôn có ngày đánh bại tôi."



"Vậy thì đúng rồi." Trình Ngộ nói: "Nam sinh mà, luôn hy vọng một nửa kia của mình yếu hơn mình, tốt nhất là có thể sùng bái mình, thỏa mãn dục vọng tự đại của bọn họ. Nhưng mà cậu, W cậu quá mạnh mẽ, cho nên cho dù là mới nãy anh ta tốt bụng gọi điện thoại để nhắc nhở cậu, nhưng luôn không kiềm chế được, thậm chí nghĩ một đằng nói một nẻo, muốn nói một ít lời tổn thương tự ái của cậu."



Lục Mạn Mạn lắc đầu liên tục: "Nam sinh thật sự là sinh vật kỳ quái, tự đại, cuồng vọng, gặp phải chuyện không muốn thừa nhận, liền giống như đà điểu vùi đầu vào trong đất cát."



"Cho nên là, chúng ta nhất định phải không chịu thua kém." Trình Ngộ vỗ bả vai cô một cái: "Dùng thành tích, tàn nhẫn đánh khuôn mặt của những tên tự đại kia."



"Ừ!" Lục Mạn Mạn nắm quyền: "Xem ra là muốn nắm đấm dạy làm người rồi!"



"Nhưng mà..." Giọng nói của Trình Ngộ chuyển một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười mỉm: "Tôi cảm thấy, nếu như cậu ở bên cạnh bạn trai cũ, được một phần mười y như chim non nép vào người giống như ở bên Nguyên Tu, đoán chừng hai người cũng không đến mức hôm nây."



"Cho nên có đôi khi gặp được đúng người, tất cả đều sẽ không giống nhau."



Đôi lời tâm tình của editor: Huhu, chỉ cần Kiều Tinh Dã không gọi cú điện thoại kia, thì Tu Tu nhà tui đã hôn Mạn Mạn được rồi:((((( Anh không dễ gì nổi hứng lên mà. Nhưng mà, có ai bị những dòng đầu đánh lừa không =)))