Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 80 : Trình Cố

Ngày đăng: 11:51 30/04/20


Chuyển ngữ: Puny



Mấy ngày tiếp theo, Lục Mạn Mạn kiên định thực hiện chính sách không tắm thì không ôm với Nguyên Tu "biến thái", giữ khoảng cách nhất định với anh.



Dĩ nhiên không thật sự chê anh, nếu quan hệ của hai người đã rõ ràng, vậy thì càng phải dè dặt, không thể để cho các đồng đội phát hiện giữa bọn họ đã không đơn thuần là "Cách mạng tình bạn" nữa.



Dĩ nhiên, cô cũng không chú ý tới những mánh khóe nhỏ mà Cố Chiết Phong vì bảo vệ bí mật của cô, còn có ánh mắt cơ trí của Nhâm Tường và Trình Ngộ thỉnh thoảng nở nụ cười yêu thương của người dì.



Người Trung Quốc rất phức tạp, Lục Mạn Mạn tạm thời còn chưa có hiểu.



Vào một buổi chiều nóng bức nào đó, giáo sư đứng trước bảng đen mà miễn cưỡng mà giảng bài, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ, trên sàn nhà xuất hiện mấy vệt sáng ngay ngắn.



Trình Ngộ hiếm khi đến lớp đi học, ngồi ở hàng sau ngủ ngon lành, Hạ Thiên cũng hiếm khi không ngồi hàng thứ nhất, mà ôm sách đi tới bên người cô, thấp giọng hỏi: "Hôm nay câu lạc bộ nghỉ sao?"



Trình Ngộ ngáp một cái, miễn cưỡng nói: "Điện thoại của Nhâm Tường là 18324080987, chỉ cần là cậu gọi tới, tôi đảm bảo cậu ta mỗi ngày đều nghỉ."



Hô hấp của Hạ Thiên tắc nghẽn, đỏ mặt nói: "Tôi không... không tìm anh ấy."



Trình Ngộ bỉu môi, ngẩng đầu lên ghét bỏ nói: "Còn có thể miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo sao?"



Hạ Thiên tức giận nhíu mày, chuyên tâm học, không để ý tới cô.



Thật là xấu xa mà.



Trình Ngộ biết đức tính của Hạ Thiên là gì, gặp phải chuyện tình cảm, cô ấy sẽ bị động giống pho tượng trước học viện, bao nhiêu người đẩy cũng bất động. Lúc trước thêm WeChat của Chu Diễn, còn gian nan hơn đi qua Hỏa Diễm Sơn, có thể tưởng tượng được, đối với Nhâm Tường cũng như vậy.



Vì vậy vào lúc tan học, Trình Ngộ bấm điện thoại cho Nhâm Tường, sau đó đưa tới bên tai của Hạ Thiên đang làm bài tập.



"Bà nương cục cằn à, làm gì vậy!"



Từ lần trận đấu khiêu chiến Trình Ngộ bỏ lỡ ba cuộc điện thoại của Hạ Thiên, khiến cho Nhâm Tường hoàn toàn không biết Hạ Thiên cũng tới xem anh thi đấu, vì vậy Nhâm Tường liền hận chết Trình Ngộ, cả ngày tranh cãi với cô, từ gọi là chị vợ biến thành bà tám.



Dĩ nhiên Trình Ngộ càng không khách khí, cô không thắng được thì liền động thủ, đánh anh tới gào khóc.



Thấy cô không nói, Nhâm Tường không nhịn được nói: "Anh Tường của cậu đang bận, có việc nói mau!"



Hạ Thiên hít sâu: "Vậy, anh cứ bận đi."



Cô luống cuống tay chân nhấn loạn tắt máy.



Trình Ngộ nhướng mày: "Dữ với cậu?"



Hạ Thiên gật đầu: "Rất dữ."



Vì vậy Nhâm Tường thực hiện liên hoàn call đoạt mệnh, điện thoại đặt trước mặt Trình Ngộ và Hạ Thiên, cả một tiết học, mở chế độ im lặng, không có nghe máy.



Đến khi tan lớp, Trình Ngộ mới chậm rãi nghe điện thoại.



"Cái đó, thật xin lỗi, anh không biết là em, cục cưng, thật xin lỗi thật xin lỗi, nói một vạn lần thật xin lỗi!"



Trình Ngộ cười nói: "Ai là cục cưng của cậu, buồn nôn không?"



"A chết tiệt!" Nhâm Tường hô to: "Hạ Thiên đâu, Hạ Thiên nhà tôi đâu?!"
Mấy cô gái kia bị cậu đột nhiên gầm thét hù dọa, thần tượng tức giận như vậy là lần đầu tiên nhìn thấy, cho dù không cam tâm tình nguyện, nhưng mà các cô ấy vẫn đi tới, rối rít nói với Trình Ngộ: "Thật xin lỗi."



"Không có sao."



Trình Ngộ không muốn nán lại một phút nào nữa, kéo Cố Chiết Phong rời khỏi tòa giảng đường, Cố Chiết Phong có lái xe tới, đậu bên bồn hoa dưới lầu.



Ban đầu là Trình Ngộ kéo Cố Chiết Phong, nhưng mà không biết từ lúc nào, cậu lại cầm tay cô, biến thành tư thế chủ động.



Dưới tòa giảng đường, Trình Ngộ lúng túng giãy ra, mang theo một chút giọng điệu trách cứ: "Cậu vừa nãy quá xúc động, cái loại người đó có thể cả đời cũng chỉ gặp mặt một lần, ai cần các cô ấy xin lỗi."



Đúng đúng đúng, cô nói gì cũng đúng.



Đầu óc của Cố Chiết Phong cũng loạn lên, cô nói gì trả lời cái gì.



Trình Ngộ thấy bộ dáng đáng thương này của cậu, trong lòng không nỡ, vỗ vỗ bả vai cậu: "Được rồi, không có sao."



Cố Chiết Phong mở cửa xe, muốn mời cô đi vào: "Về nhà."



"Tôi lát nữa còn có lớp."



Cố Chiết Phong nhìn giờ trên đồng hồ, vô tình vạch trần: "Đã sắp tan học rồi."



Được rồi.



"Cậu đi về trước đi, hoặc đổi chỗ tự học đi." Trình Ngộ khoát khoát tay với cậu: "Tôi đi đây, đúng rồi, đừng để cho các cô ấy quấn lấy, chụp ảnh chung gì đấy, phải biết từ chối, không muốn chính là không muốn, đừng kìm nén giống như kẻ ngốc."



"Trình Ngộ." Cậu gọi cô, lần đầu tiên gọi thẳng họ tên như vậy.



"Còn có việc?"



Cố Chiết Phong đi tới trước mặt cô, cậu cao hơn cô một cái đầu, đứng ở bên cạnh cô rất có cảm giác bị áp bức.



Trình Ngộ ngẩng đầu lên, cười cười: "Thế nào, nghiêm túc như vậy."



Vẻ mặt của Cố Chiết Phong căng cứng, mi tâm nhíu chặt, giống như nín một hơi, không biết đang suy nghĩ gì.



"Có gì thì nói đi."



Cậu vẫn trầm mặc như trước.



Gió hè khẽ lướt nhẹ qua mặt hồ, sóng lăn tăn bập bềnh, cây liễu lả lướt rủ cành.



Bốn giờ năm mươi, chuông tan học vừa vặn vang lên.



Vì vậy Cố Chiết Phong cúi đầu hôn gò má của Trình Ngộ.



"Chụt" một cái.



Nụ cười trên mặt Trình Ngộ cứng lại, tay cứng đờ dừng lại giữa không trung.



Đôi lời tâm tình của editor: Dạo này 3 đôi đôi nào cũng tiến triển, cục Phong Phong của tui đã tấn công rồi, biết học hỏi theo Tu Tu rồi.