Vị Tư Lệnh Mong Muốn Vĩnh Hằng (The Warlord Wants Forever)
Chương 41 :
Ngày đăng: 16:42 19/04/20
Ham muốn tình dục không ngừng không thể nào được thỏa mãn.
Cô ấy đã biết trước và vui vẻ giao anh cho sự giày vò này. Cô Dâu anh đã
‘trao đổi máu với anh, cho anh nhu cầu đầu tiên với tư cách là ma cà
rồng, rồi đưa nó lên một độ cao cháy bỏng – và chỉ Cô Dâu anh có thể làm cho cơ thể anh có thể giải phóng lần đầu tiên. Nếu cô chỉ có thể ở lại
đủ lâu để anh làm tình với cô chỉ một lần hay đơn thuần chỉ chạm vào cô
khi anh có sự thoải mái của mình, cô đã có thể tha cho anh điều này.
Nhưng cô đã nói rõ ràng đó chính là kế hoạch.
Và trong năm năm qua, Wroth đã bị nguyền rủa với hơn thế nữa. Anh còn bị nguyền rủa với kí ức của cô.
Cái giọt máu tí ti mà anh đã lấy từ cơ thể cô còn làm nhiều hơn việc làm
các loại máu khác cảm thấy như nhựa đường đối với anh – nó làm chính xác những gì Forbearer sợ. Với máu sống của cô đưa đến những giấc mơ nơi kí ức của cô trải ra, thực tế đến nỗi như thể anh đang ở đó để cảm nhận
được những mùi hương cô ngửi và những bề mặt cô sờ vào. Đôi lúc anh còn
có thể cảm thấy tay cô nắm chặt trong tức giận. Nhưng anh đã không kể
với ai, giữ bí mật cho riêng mình vì anh không muốn mất đi vị trí mình
đang có trong quân đội – hoặc bị giết.
Mỗi hoàng hôn anh tỉnh giấc và kiểm tra mắt mình cho một màu đỏ nổi bật, và mỗi ngày nếu anh có thể ngủ, anh lại bị đưa vào một dãy kí ức như nhau
đang dần trở nên chi tiết hơn theo thời gian.
Kí ức đầu tiên anh tìm thấy cô trên mộ quả đồi, mặt trời sáng rỡ, với
tuyết còn trên mặt đất. “Tôi nguyền rủa người đến địa ngục,” Myst rít
lên trước một bia mộ thô. Cô đang khuấy lên với nhiều sự thù địch đến
nổi Wroth biết cô ấy đã giết bất cứ sinh vật nào nằm ở đó. Cô nói một
ngôn ngữ cổ xưa lẽ ra Wroth không thể hiểu nhưng anh lại hiểu được. Anh
ngôn ngữ cổ xưa lẽ ra Wroth không thể hiểu nhưng anh lại hiểu được. Anh
biết được những cảm xúc cô thấy, sự di chuyển liên hồi của cái vòng xung quanh hông cô, mùi của biển cả chỉ dưới cô, nước muối trong một ngày
trời lạnh.
Một giấc mơ quen thuộc khác. Một tên nghị sĩ Roman say rượu dưới chân cô.
“Cuối cùng, ta sẽ chuẩn bị có được Myst the Coveted. Và nàng sẽ không
còn được ham muốn, nàng sẽ bị sở hữu.” Hắn cười lớn. “Nàng sẽ khiến ta
xoắn vặn trên cái câu của nàng không lâu nữa.”
Wroth đã tìm ra được tên đầy đủ của người hành hạ anh. Myst the Coveted.
Với sự khinh bỉ, Wroth thấy tên Roman đưa bàn chân thon gọn của Myst vào
miệng mình, mút một cách tham lam, tự sờ mó mình, trong khi cô đang đưa
chiếc váy lên đôi đùi mềm như nhung của mình cho hắn. Như mọi khi, Wroth vật lộn để khỏi phải nhìn thấy chuyện này, vật lộn để tỉnh giấc. Sự ghê tởm cực độ của anh chưa bao giờ giảm đi qua thời gian.
Lần đầu tiên anh có giấc mơ đó, anh đã thấy nhẹ nhõm khi một cảnh khác trải ra trước khi nó đến với một cái kết bệnh hoạn. Nhưng không bao giờ như
thế nữa...
Myst đang chạy ngang một đám tiệc cưỡng hiếp người Viking trên một bờ biển
nào nó trên vùng đất phía Bắc. Có chủ ý. Cô muốn họ săn cô. Để họ bắt cô và ném cô xuống nền tuyết cứng. Cô có những cái nhu cầu muốn bệnh nào
thế? Cô đang thích thú, máu cô bơm liên tục. Da cô cảm thấy như nó đang
xèo xèo với điện tích, và những tia sét đang đánh xuống, phát sinh từ sự vui sướng của cô. Cô đè nén một nụ cười, khi với những tiếng gầm và
chúc mừng, những tên đàn ông đuổi theo.
Lại như mọi khi, Wroth chiến đấu để đẩy tâm trí khỏi nó trước khi anh có thể thấy một tá Viking đang đè Cô Dâu của anh.
Lại như mọi khi, Wroth chiến đấu để đẩy tâm trí khỏi nó trước khi anh có thể thấy một tá Viking đang đè Cô Dâu của anh.
Tối nay là một giấc mơ mới. Cuối cùng. Tuyết ở ngoài, chồng lên rất cao đến nỗi lấp kín nửa khung cửa sổ. Những phụ nữ, hay sinh vật như cô, tụ tập lại xung quanh một đám lửa lớn. Họ là những chị em và Wroth nhìn thấy
mặt họ dẫu như quen thuộc và biết tên của họ và họ là ai cũng tốt như
Myst biết. Anh nhận ra người bắn cung là Lucia, và người phát sáng chói
lòa anh giờ biết là Regin the Radiant. Người có đôi mắt trống rỗng được
gọi là Nïx, người già nhất trong số chị em cô và được tin là một thầy
bói. Trang phục của họ chỉ ra đây là đầu thế kỉ XX.
Họ đang gặp mặt để quyết định số phận của một đứa trẻ mà thủ lĩnh của họ,
một sinh vật ũ rũ tên Annika, muốn giữ lại. Myst cau mày trước đứa nhỏ
trong tay Annika, bối rối khi thấy một sự rung động cho nó.
“Chúng ta làm sao để chăm sóc cho nó, Annika?” Lucia thì thầm.
Regin ngắt lời, “Làm sao cậu có thể mang vào một con ma cà rồng trong chúng ta khi chúng tàn sát người của tôi?”
Người tên Daniela the Ice Maiden quỳ xuống cạnh Annika, nhìn lên cô, chạm
nhanh một cái với một bàn tay nhợt nhạt. Myst rùng mình khi nghĩ về nỗi
đau mà Danii đã chỉ mới chịu khi đưa cho một cái chạm đó.Giống loài của
mẹ Daniela đã là một con tinh băng giá và cô không thể chạm vào ai trừ
một trong số chúng mà không bị đau đớn một cách tột cùng. “Con bé cần ở
với người của nó. Tớ biết điều này rõ.”
Annika lắc đầu quyết tâm. “Tai con bé. Mắt con bé. Con bé là Valkyrie cũng nhiều như là ma cà rồng.”
Valkyrie...? Không thể nào.
“Con bé sẽ lớn lên trở thành xấu xa,” Regin khăng khăng. “Con bé đã táp tớ
với những cái răng nanh nhỏ của nó rồi kia kìa. Bởi Freya, nó uống máu.”
“Chuyện vặt,” Myst xen vào với một giọng xã giao. “Chúng ta ăn điện tích.”