Vị Tư Lệnh Mong Muốn Vĩnh Hằng (The Warlord Wants Forever)
Chương 22 :
Ngày đăng: 16:42 19/04/20
Anh phớt lờ câu cuối và hỏi, “Làm sao cô biết được nghi lễ máu?” Anh đã
nghĩ rằng chỉ có ma cà rồng mới biết được cách chính xác để biến đổi một con người. Trong phim và sách, sự thay đổi luôn là hậu quả của việc vết cắn của ma cà rồng, khi thực tế một con người có nhiều khả năng biến
đổi hơn khi cắn một ma cà rồng.
“Như tôi đã nói, tôi biết tất cả.”
Đúng, nhưng anh đang dần học tập, nếu tốc độ có thất thường đi nữa. Cô ấy là
một người bất tử, người đã bị đông cứng ở tuổi hai mươi lăm. Nếu cô ấy
là một người theo đạo thần thánh, cô ấy ít nhất phải vài trăm tuổi. Cô
biết về nghi thức máu và cách Kristoff “tuyển chọn” chiến binh thẳng từ
chiến trận.
Khi cô hốt hết quần áo của mình, mở cửa, rồi búng tay cho một tên lính gác ở ngoài hành lang, Wroth chỉ ngồi nhìn như một người ngoài cuộc.
“Psst. Đầy tớ. Tôi cần những thứ này giặt ủi. Đừng có đứng đó mà lóng ngóng
hoặc ngươi sẽ khiến người đối tác của tôi, Tướng Quân Wroth tức giận
đấy. Chúng tôi gần như thế này này.”
Anh không thể nhìn thấy cô nhưng biết cô đang quấn hai ngón tay lại với nhau.
Một khi cô đã buộc đồ cô được đem giặt, cô ấy đóng cái cửa lại gây ấn tượng bằng cách dựa nó – như thể muốn nói anh không thể thoát khỏi cô bây giờ - rồi lướt về phía anh. Như một luật lệ, anh quan sát, anh tính toán,
nhưng anh chưa bao giờ thích thú như thế này khi xem các sự kiện dần hé
lộ như với cô. Không thể đoán trước được còn chưa có thể bắt đầu miêu tả -
Cô chụp lấy vai anh rồi di chuyển để đè lấy anh.
Không có gì giữa họ ngoài một vài cm và cái quần anh. Anh còn có thể cảm thấy thân nhiệt của cô khi cô quỳ trên anh. Cô chắc chắn không phải là Cô
Dâu của anh hay anh đã xé toạc ra zipper của mình để có thể vào trong
cô. Tim của anh sẽ đập, anh sẽ thở lần đầu tiên trong vòng ba trăm năm
và ở giữa những khoảnh khắc ấy anh sẽ vùi thật sâu trong vùng kín của cô và kéo cô xuống trên anh … Nhưng không có điều gì nêu trên xảy ra cả.
“Bây giờ, Wroth, chúng ta có một số việc hậu cần cần phải giải quyết. Nếu
tôi được giữ là thú cưng, sự chăm sóc cho tôi là rất quan trọng.”
Đôi lông mày anh cau lại. “Tôi không muốn giữ cô như là thú cưng.”
“Anh giữ tôi như tù nhân. Anh nghĩ sẽ ra lệnh cho tôi. Làm sao mà hai cái khác biệt?”
“Cô không phải là một con thú cưng,” anh khăng khăng. Anh không thể suy
ngồi cùng. Anh biết anh đang ở trên đà để biết được điều gì đó, nên anh
nghe theo, dựa vào tầm ván đầu giường để nhìn mặt cô và duỗi chân ra.
Anh suýt chút nữa cười lớn lên. Lần đầu tiên anh ở trên giường với một
người phụ nữ trong hàng thế kỉ, và cô ấy dễ dàng là người đẹp nhất trong những người trước đó – và anh không thể làm gì với cô. Anh còn không
thể uống từ cô, dù cho răng nanh của anh nhói đau để đâm xuyên qua cột
cổ trắng muốt của cô. Cảm ơn Chúa anh đã uống rồi trước khi cô được đưa
lên.
“Wroth, anh nói chuyện với Kristoff khi anh đang nằm chết à?”
Khi cô nói như vậy thì nó nghe có vẻ mạo hiểm hơn nhiều đối với khi nó đã
từng. Lúc Wroth đang nằm trong vũng máu đang lạnh dần của mình, gần như
được giải thoát khỏi cuộc đấu tranh liên tục, chiến tranh đang diễn ra
và sự đói khát, bệnh dịch, anh đã nói với Kristoff, “Anh cần tôi nhiều
hơn tôi cần để sống.”
Kristoff đã thấy anh trong vô vàn trận chiến và đồng ý. “Tôi có nói chuyện. Tôi
đã quen ra lệnh cho người khác và không lấy chúng từ bất cứ ai ngoài một vị vua hùng mạnh. Tôi muốn anh trai mình cũng được biến đổi và một số
sĩ quan tin cẩn cũng vậy. Kristoff làm theo.” Đó không phải là tất cả.
Wroth đã yêu cầu sáu mươi năm để anh và Murdoch có thể chăm sóc gia đình còn lại đang sống – bố anh, bốn em gái và hai người em trai.
Họ chỉ cần có ba tháng. {:285:}
“Anh biết không, tôi đã được nghe về anh khi anh còn là con người. Anh được gọi là Chúa Tể, đúng không?”
Điều đó khiến anh ngạc nhiên. “Trên một số miệng lưỡi từ tốn. Làm sao cô có
thể nghe về tôi? Giọng của cô không phải từ phía Bắc.”
Cô thở dài. “Không còn nữa. Tôi nghe về anh vì tôi rất hứng thú về tất cả
những việc liên quan thuộc về chiến tranh. Anh đã từng là một người lãnh đạo khá ngang tàn.”
Anh thấy vẻ mặt mình lạnh đi. “Chúng tôi đang tự vệ. Tôi là tất cả những gì tôi cần để hoàn thành việc đó.” Anh có thể thấy bởi phản ứng của cô là
cô thích câu trả lời của anh. Đôi môi cô hở ra trong lúc cô nghiêng đầu
nhìn anh. Sau đó cô xích lại gần anh trên giường như cô không thể điều
khiển bản thân mình.
Giọng mình nhẹ nhàng hơn, cô nói, “Nhưng cuối cùng anh lại thua.”