Vị Tư Lệnh Mong Muốn Vĩnh Hằng (The Warlord Wants Forever)

Chương 31 :

Ngày đăng: 16:42 19/04/20


Tên tư lệnh của mình đang ở chỗ chết tiệt nào?



Myst giật mình thẳng dậy, thức khỏi giấc ngủ đầu tiên cô thật sự tận hưởng

từ khi cô bị bắt đi bởi Đoàn Quân bốn đêm trước. Cô ở một mình trên

giường của anh, đồ của cô được giặt ủi và xếp dưới chân cô. Cô mỉm cười

khi nhận ra rằng anh đã kéo lên cho cô cái chăn.



Cô cần phải nắm được tình hình với Wroth cho đến khi chị em cô đưa cô ra

khỏi cái nhà tù này. Cô thề một lần nữa đây sẽ là lần cuối cùng cô là

mồi nhử - và lần này ý của cô thật sự là như vậy. Lời đồn rất thịnh hành trong the Lore nhưng những câu chuyện kể về Ivo the Cruel đang tham gia những khối liên minh đen tối chứng minh lo lắng đủ để họ “thăm dò”,

hoặc cam kết "Chiến dịch: Myst Bị Bắt". Tuy nhiên, cô chẳng học được gì

nhiều về Ivo cho tất cả những phiền toái của mình – sự diễn xuất, việc

đến quá gần và để bản thân bị bắt, vâng vâng – ngoài việc hắn ta đang

chắc chắn lên kế hoạch cho việc gì đó to lớn.



Cô cười khúc khích – đó, là cho đến khi Tướng Quân Wroth đạp đít hắn ra khỏi tòa lâu đài. {:426:}



Không, cô chưa biết được gì nhiều về Ivo nhưng ngài Krisoff này và tên tướng

quân sẽ là một chủ đề tốt. Sẽ ra sao nếu vị vua này thật sự muốn giết

chết Demestriu và ngưng ma cà rồng khỏi việc hãm hại mọi người khác? Nó

có thể không rằng mọi ma cà rồng đều có khuynh hướng về cái ác phi luân

lí? Sẽ ra sao nếu Valkyrie không phải chiến đấu với đội quân Forbearer?

Dù sao, nó cũng rất nghi ngờ. Chị em cô sẽ không phân biệt giữa hai phần tử ma cà rồng. Giết trước rồi nói, “Gosh, ngươi thật sự là người tốt à? Lỗi của tôi!” Ma cà rồng với tư cách là một giống loài thật sự quá mạnh khi không kiểm soát.



Demestriu và Đoàn Quân ma cà rồng của hắn đối xử tàn nhẫn với các phần tử khác

trong the Lore, nhưng đặc biệt là Valkyrie. Năm mươi năm trước, Furie,

hoàng hậu họ, người mạnh nhất và hùng dũng nhất trong số họ, đã cố gắng

ám sát hắn. Cô đã chưa bao giờ quay trở lại. Truyện nhan nhản kể rằng
ám sát hắn. Cô đã chưa bao giờ quay trở lại. Truyện nhan nhản kể rằng

hắn ta đã xích Furie dưới đáy biển để chết đuối liên tục chỉ để sự bất

tử của cô bám đuôi và vực cô dậy cho một lần tra tấn khác. Khi các đàn

cuối cùng tìm thấy cô và thả tự do cho cô, Furie sẽ không như ai trên

Trái Đất, cuốn đi bởi cơn thịnh nộ. Cô ấy sẽ không kiểm tra cho sự liên

kết của ma cà rồng trước khi cô ra sức tàn sát và sẽ nghĩ rằng các đàn

của cô sẽ theo ví dụ của mình.



Cho nên đến khi đàn của Myst quyết định kế hoạch hành động của mình về thế

lực mới này, cô sẽ hành động như thường, nghĩa là cô sẽ phải tìm Wroth.

Trước khi anh đến, cô đã bị bất lực tại đây. Cô có thể điều khiển vũ khí như hầu hết trong đàn của mình, dù kiếm và cung tên không phải là điểm

mạnh của cô.



Vũ khí cô thích hơn là đàn ông. Và giờ cô đã có một tên – to lớn, mang sẹo với đôi mắt lộng lẫy và với làn da cô muốn liếm đến khi lưỡi của cô

thấy mệt – trong tầm tay của mình.



Hay là đã từng có.



Điều khiển họ, chơi với họ, khiến họ tin rằng cô chỉ sống một mình cho họ để họ làm việc cho cô mới là cách làm việc của cô. Furie đã một lần hỏi

cô, “Tại sao cô lại đưa một người đàn ông để làm công việc của một người phụ nữ?”



Khó hiểu, Myst đã trả lời, “Bởi vì tôi có thể.”



Cái vấn đề với ma cà rồng tại Oblak là chúng không có bất cứ, bất kì sự

đánh gía cao nào về cô cả. Ít nhất Wroth thích nhìn lấy cô.



Với chúng, máu thay thế tất cả, và cô không thể giữ nó lại hay lợi dụng

được nó. Dù cho mắt của mọi sinh vật trong the Lore đổi thành một màu
được nó. Dù cho mắt của mọi sinh vật trong the Lore đổi thành một màu

liên quan đến giống loài đó với cảm xúc mạnh, của chúng mãi mãi và hoàn

toàn là một màu đỏ do hút đi sinh linh của nạn nhân chúng đến xương tủy – không phải chỉ từ hút máu như những tên Forbearer kia sợ. Giết chóc đưa chúng vào cơn lốc đi xuống, vì với việc giết người mang theo sự khát

máu buộc chúng phải làm như vậy lần nữa và lần nữa. Rồi sự chồng chất

đến sau của trí nhớ nạn nhân chúng trong nhiều năm khiến chúng trở nên

điên loạn.



Vậy mà trong vòng bốn đêm qua, Ivo và người của hắn chưa bao giờ uống từ

cô, chỉ do dự, xem xét cô trong lúc cô ngáp vì buồn chán. Cô đã đớp với

Ivo, “Sử dụng răng với tôi hay không, nhưng hãy ra một cái quyết định

chết tiệt.” Mắt hắn đã chẻ ra với đe dọa, tia nhìn đỏ ngầu đối nghịch

với gương mặt trắng nhạt của hắn và cái đầu cắt sát của hắn, nhưng cuối

cùng hắn ta tránh khỏi máu cô, nghĩ rằng sự điên rồ có thể lây lan. Tốt

với cô. Thật ra, cô chưa bao giờ trong cuộc đời mình bị cắn.



Cô tự hỏi không biết nó sẽ ra sao nếu để Wroth lấy cổ cô tối hôm qua khi

đồng tử anh đã lập lòe đen với ham muốn. Cô là một người tồi tệ, cô biết điều đó, yếu đuối với việc lầm lối để tận hưởng những ý nghĩ đó. Có thể là con Valkyrie duy nhất trên Trái Đất đã từng mơ mộng về một tên ma cà rồng. Cô cau mày. Không. Đã có một người khác...



Myst gõ nhẹ vào cằm, tự hỏi có nên cho bọn Forbearer biết bọn họ kiêng cữ chẳng vì gì cả.



Neh.



Có thể nếu tên tướng quân ngon tuyệt kia tiếp tục đối xử tốt với cô, cô sẽ gợi ý một chút. Cô đã được nghe về anh từ hồi đó. Tất nhiên họ đã có

một thông tin viên trên mặt trận theo dõi cuộc chiến đó và cô ta đã báo

cáo là Wroth đã từng to lớn, can đảm và ngang tàng một cách ngon tuyệt

đối với kẻ thù của anh. Dù cho vị Chúa Tể cuối cùng đã thua đối mặt với

một thế lực lớn hơn rất nhiều, anh ấy ít nhất đã mua được cho người của

anh ta một thập kỉ của sự bảo vệ.



Myst và chị em cô đã ngồi bên đống lửa, thở dài về những chiến công của anh

như đang nhìn đưa tình một số báo phát hành của Tiger Beat. Myst nhớ

rằng đã cảm thấy mất mát khi nghe tin về sự thua cuộc của anh bởi cô

biết đó có nghĩa là cái chết của một người vĩ đại. Nhưng anh ấy đã làm

một cuộc trở về và, nhìn mặt đối mặt, anh đã không thất vọng.

{:419:} Ngoài sự thật rằng bây giờ anh đang là một kẻ tử thù – hoặc

đúng hơn, một kẻ bất tử thù. Oh, và còn là một con đỉa.