Vi Vi Đích Vi Tiếu

Chương 19 : Dẫn sói vô nhà

Ngày đăng: 22:28 19/04/20


Biên tập: Xiaorong



Chương mười chín



Dẫn sói vô nhà



Về đêm, đường phố sáng đèn.



Giữa đám người lại qua trước cửa KTV, Diệp Kính Văn mặc một cây đen, hoàn toàn hòa mình vào màn tối, nom y chang kị sĩ bóng đêm.



Hôm nay Chu Phóng không lịch sự như lần đầu gặp mặt, gã tùy tiện bận chiếc sơ mi đen, phanh ngực, quần bò rách thành mấy cái lỗ, lộ ra phần da thịt màu mật.



Còn đeo kính râm.



Chắc là mấy ngày nay bị đội săn ảnh theo đuôi đây mà.



Thoạt nhìn có chút chán chường.



“Vào thôi.” Diệp Kính Văn nháy mắt mấy cái, rồi đi thẳng vào KTV.



“Cậu tìm tôi là vì chuyện Lâm Vi chứ gì?” Chu Phóng theo kịp, trưng ra bản mặt cười tươi rói, “Thế mới nói có hoạn nạn mới thấy chân tình, Lâm Vi nhà ta đứng về bên tôi đấy nhé, có điều vì bài post vớ vẩn kia mà hai ngày nay ăn bao nhiêu giấm chua.”



Diệp Kính Văn cười đắng chát, “Anh ấy mắng tôi một trận.”



“Mắng, mắng cậu á?” Chu Phóng kinh ngạc.



“Ờ, vì anh, anh ấy mắng tôi té tát.”



Chu Phóng ho một tiếng, cười nói: “Vậy mới bảo, trong lòng Lâm Vi chỉ có tôi, tôi thấy cậu vẫn nên bỏ cuộc đi thôi.”



Diệp Kính Văn cười cười, nâng chén rượu đưa cho đối phương.



“Nhóc con không được uống bậy.” Chu Phóng cười ẩn ý, “Đủ mười tám tuổi chưa đó?”



“Tôi đâu còn là nhóc con nữa.” Diệp Kính Văn khẽ thở dài, “Tôi là đàn ông.”



“Phì há há há…” Chu Phóng ngang nhiên phun rượu, rồi ghé vào tai Diệp Kính Văn, tinh quái cười nói: “Thằng nhóc ngu ngốc, chú có biết sự khác nhau giữa con trai và đàn ông không?”



Diệp Kính Văn cười dịu dàng, ra vẻ ngượng ngùng, “Đương nhiên biết. Lâm Vi… Lâm Vi anh ấy, là lần đầu tiên của tôi.”



“Phụt…” Chu Phóng sặc rượu, nhếch nhác lấy khăn tay lau lau, ngờ vực hỏi: “Hai người… đã làm rồi?”



“Anh ấy uống rượu, không biết trời trăng gì, tôi cũng muốn quên chuyện này, nhưng lại không thể quên được.” Không biết có phải do ánh đèn hay không mà đôi mắt Diệp Kính Văn khi sáng khi mờ, “Tôi biết anh ấy ghét tôi, nhưng tôi yêu anh ấy.”



“Tôi không trách anh ấy. Việc yêu anh là lựa chọn của anh ấy. Tôi vốn nghĩ, dù có chuyện gì thì tôi sẽ không buông tay, cho dù anh ấy có ghét tôi đi chăng nữa.”



“Nhưng mà hôm nay anh ấy giận như vậy, cũng là vì anh.”



“Tôi nghĩ, có lẽ ở cạnh anh, anh ấy sẽ được hạnh phúc.”



Diệp Kính Văn nói rồi, ai oán nhìn Chu Phóng một cái, “Anh nhất định phải đối xử với anh ấy thật tốt.”



Chu Phóng ngờ ngợ nhìn dấu vết cộp mác “khóc rồi” trên mặt tên kia… Không phải chứ, sao đầu hàng nhanh thế, anh mày còn chưa đùa đủ cơ mà…



“Giả đáng thương à?” Chu Phóng gật đầu chắc nịch, “Diệp Kính Văn tôi nói cho cậu biết, trò này không có tác dụng với tôi. Con người tôi không tốt bụng gì đâu.”



“Tôi không có lòng đồng cảm.”



“Cũng tuyệt đối không thiện lương.”



“Cậu giả đò tội nghiệp trước mặt tôi, dùng sai chiêu rồi.”



Chu Phóng nói xong, nâng chén uống vài ngụm, nheo mắt chăm chú nhìn Diệp Kính Văn.



Mà tên kia vẫn đeo bộ mặt đầy thương cảm.



Ô, Diệp Kính Văn có thể diễn nhập tâm như vậy, chết chú rồi Lâm Vi ơi.



“Quên đi, không nói chuyện này nữa.” Diệp Kính Văn bật cười, “Vụ xì căng đan anh giải quyết sao rồi?”



“Vẫn chưa.” Chu Phóng giận tái mặt, “Nhân vật chính đã về đâu.”



“Chắc là về rồi mà anh không biết đó chứ.” Diệp Kính Văn dừng một chút, “Anh không thấy chuyện rất kì lạ hay sao?”



“Có thấy, tiếc là không có chứng cớ.”



“Người viết nọ hình như nắm rõ tình hình hai bên thì phải.” Diệp Kính Văn đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Chu Phóng, “Kẻ đó biết sinh nhật Bảo Đinh, biết quan hệ hai người, còn biết rất nhiều chuyện ở trung học Nhân Xuyên.”



“Muốn làm hỏng thanh danh hai người, kẻ có lợi nhất là ai đây?” Diệp Kính Văn mỉm cười.


“Chị ấy thích hoa gì nhỉ?”



“Hoa?” Diệp Kính Văn nhăn mặt, đúng là không thể tìm ra mối liên hệ giữa Ôn Đình và hoa được, có điều thấy hai tròng mắt sáng chói của Hàn Dương, hắn lại không đành.



“Con gái chắc là thích hoa hồng hoa bách hợp chứ gì.”



“Tớ mua bách hợp tặng chị ấy, chị ấy… chị ấy giẫm nát, nói gì mà chị còn lâu mới thích bách hợp, tớ vô tội mà…” Hàn Dương ấm ức nói.



“Cậu muốn theo đuổi chị ta?” Diệp Kính Văn nhún nhún vai, cười bảo, “Xác xuất thành công là 0”



“Tại sao?” Hàn Dương khó hiểu.



“Cậu đã thấy Diệt Tuyệt sư thái yêu ai bao giờ chưa?”



“…”



Diệp Kính Văn kéo vali bự chảng đi ra, khi đến cửa kí túc xá của Lâm Vi thì thấy anh cũng đang kéo hành lí như mình.



“Chào, lâu lắm không gặp.” Diệp Kính Văn tự nhiên chào hỏi.



“Ừm…”



Thấy vẻ chán đời của Diệp Kính Văn, Lâm Vi bỗng dưng có cảm giác mình đang ức hiếp kẻ yếu, nhưng lại nhớ tới việc cậu ta gây ra trước kia, nghĩ rằng cậu ta đang giả vờ đó thôi, vậy nên cố gắng kiềm chế mình, không để lòng thương cảm phá hỏng.



“Anh sắp về nhà à?” Diệp Kính Văn chỉ chỉ vào hành lí của anh.



“Ừ.”



Hai người im lặng đi cạnh nhau, hướng về phía cổng trường.



Lúc này đã là gần hoàng hôn, nắng chiều tà tà chiếu tới, hai bóng người chồng chéo lên nhau, kéo dài trên mặt đất.



Trong sân trường vắng lặng, tiếng bước chân hai người nối tiếp từng hồi, nhịp nhàng nện lên nền xi măng sạch sẽ.



“Gặp chuyện bất bình rống một tiếng a, nên ra tay thì ra tay a…”



Tiếng di động đột ngột vang lên, phá hỏng bầu không khí tĩnh lặng, hồi chuông kì quái khiến khóe miệng Lâm Vi thoáng hiện một nét mỉm cười.



Diệp Kính Văn tỉnh bơ nhìn màn hình báo gọi, rồi mới nghe máy.



“Mẹ, có chuyện gì sao?”



“Kính Văn à, mẹ với ba con muốn đi du lịch Châu Phi, anh hai con bận làm ăn, anh ba cũng không về được, mình con ăn tết được không?”



Diệp Kính Văn trầm mặc một lát, “Vâng, không sao đâu ạ.”



Dù sao đây không phải lần đầu tiên.



“Kính Văn, con nhớ phải xem lễ hội âm lịch đó, giống như nhân dân cả nước ăn tết cùng con ấy!”



“Con biết, con sẽ ăn tết thật vui với nhân dân nước ta.”



“Ừm, thế mẹ yên tâm rồi, tiền mừng tuổi gửi vào tài khoản con nhé, nhớ phải mua mấy bộ áo trong đó! Chào nhé, con trai!”



Diệp Kính Văn chỉ biết thở dài, quay đầu bảo Lâm Vi: “Mẹ tôi nói chuyện y như chim sẻ, dễ sợ lắm.”



Lâm Vi mỉm cười.



Mẹ cậu ta đúng là đáng sợ, cứ như đậu tương rang trong chảo sắt, nhảy hoài nhảy mãi, rất có tiết tấu, âm lượng còn rất lớn, đến Lâm Vi cũng nghe rõ mồn một.



“Mình cậu ăn tết ư?” Lâm Vi hỏi.



“Ừ. Tôi vẫn thế suốt, trong nhà ai cũng bận cả.” Vẻ mặt Diệp Kính Văn tối đi, Lâm Vi nhìn rồi, tự dưng thấy đau lòng.



Thế là, lòng thương cảm cuối cùng cũng tràn ra.



“Thôi thì, cậu đến nhà tôi mừng năm mới nhé?”



“Vầng.” Hai tròng mắt Diệp Kính Văn sáng trưng ngay tức thì.



Cách đồng ý thẳng thừng của tên kia lại khiến Lâm Vi ngớ người.



Hơ? Chẳng phải nên khách sáo từ chối trước mới phải đạo ư?



Lâm Vi bắt đầu thấy hối hận.



Trời ơi, thế này thì khác gì dẫn sói vào nhà cơ chứ…



Hết