Vi Vi Đích Vi Tiếu

Chương 22 : Thôi cũng xem như H

Ngày đăng: 22:28 19/04/20


Biên tập: Xiaorong



Chương thứ hai mươi hai



Thôi cũng xem như H



Lâm Hạ mua đồ ăn về, bốn người ngồi quây quần ăn xong bữa tối, sau đấy Lâm Hạ vào thằng phòng riêng, không biết làm gì.



Lâm Kiệt cũng khóa mình trong phòng.



Lâm Vi máy mắt mấy lần, nhìn tên Diệp Kính Văn hãy còn cười ranh mãnh.



“Tối nay làm gì?” Dứt lời lại thấy câu hỏi ái muội quá thể, nên anh sửa ngay, “Ý tôi là, chốc nữa cậu còn phải đọc truyện Chu Phóng à?”



Diệp Kính Văn mỉm cười gật đầu.



“Ờ.” Lâm Vi tỉnh bơ chỉ vào phòng tắm, “Hay cậu đi tắm trước đi, đêm nay Lâm Kiệt với Lâm Hạ lại xem phim kinh dị, đừng để ý tới bọn nó.”



Diệp Kính Văn vẫn cười.



Lâm Vi lườm hắn, “Bảo cậu đi tắm, cười cái gì?”



“Anh không tắm à? Cùng nhau đi.”



Tắm với cậu á? Thôi xin kiếu.



Lâm Vi đứng lên về phòng, không đoái hoài đến cái tên đang cười gian tà phía sau.



“Tôi lên mạng tìm cái này, cậu tắm đi, tắm nhanh một chút.”



“Ừ.” Diệp Kính Văn gật đầu, “Anh này, hình như tôi quên mang áo ngủ. Định mượn anh mặc chút.”



Lâm Vi cười lạnh, “Thứ đó tôi không dư, em gái tôi có áo ngủ con thỏ màu hồng đấy, cậu mặc không?”



Diệp Kính Văn cười cười, mở hành lí tìm quần áo sạch. “Thôi tôi có khăn tắm rồi, quấn tạm cũng được.”



Lâm Vi mở máy tính đăng nhập QQ, không thấy Chu Phóng trên mạng, chỉ có nickname của Ôn Đình là sáng đèn.



“Đừng chọc tôi, phiền lắm.” Trên status là một câu như vậy.



[ vi vi đích vi tiếu ]: Đình Đình phiền gì thế?



[TT độc tự vũ]: Cậu biết thằng nhóc tên Hàn Dương không?



[ vi vi đích vi tiếu ]: Không. Sao?



[TT độc tự vũ]: mấy ngày hôm trước tống cho tớ một bó bách hợp to đùng, hôm nay thì là hoa hồng, tớ nổi điên, bèn bảo cậu ta “lần sau tặng hoa cúc luôn cho rồi”.



[TT độc tự vũ]: Thế là cậu ta tặng hoa cúc thật!!!



[ vi vi đích vi tiếu ]: ha ha, đáng yêu thế còn gì ^^



[TT độc tự vũ]: cậu biết tên nhóc đó nói gì không, cậu ta nói “không ngờ chị thích hoa cúc thật”.



[TT độc tự vũ]: nhìn bộ mặt si tình của cậu ta, tôi muốn tức cũng tức không nổi nữa!!



Lâm Vi gãi cằm, cười trên nỗi đau khổ của cô bạn.



[ vi vi đích vi tiếu ]: hết sảy hết sảy, trong đám theo đuổi cậu, nhóc này coi như ngây thơ nhất rồi.



[TT độc tự vũ]: ha ha, còn trong cái đám theo đuổi cậu, Diệp Kính Văn chắc là tên gian manh nhất ha.



[ vi vi đích vi tiếu ]: phải lắm, hai loại người này khó đối phó như nhau.



[TT độc tự vũ]: mà này, hai cậu đến đâu rồi? Cậu thả cần dài câu cá to, đừng bảo ngay cả nòng nọc cũng không câu được nhé?



[ vi vi đích vi tiếu ]: câu được một con cá mập, lấy không?



[TT độc tự vũ]: cậu giữ đi, tin chắc cậu sẽ thành người đầu tiên ăn thịt cá mập, danh lưu thiên cổ ~



[ vi vi đích vi tiếu ]: giờ tớ cũng không biết nên làm gì nữa, đến đâu hay đến đấy thôi.



[TT độc tự vũ]: ngay từ đầu tớ đã bảo cậu đang chơi với lửa, cậu không nghe, còn lôi cả Chu Phóng vô, chẳng khác gì đổ thêm một thùng dầu vào đó.



[TT độc tự vũ]: giờ thì tự cầu nguyện đi thôi.




Lâm Vi lắc đầu, lắc rụng luôn thứ suy nghĩ đáng sợ này.



“Lâm Vi, anh cũng dùng tay làm cho tôi nhé…”



Diệp Kính Văn đột nhiên lên tiếng, giọng nói dịu dàng đến độ sắp hòa tan tim ai kia.



Mặt Lâm Vi đỏ lựng. Đây gọi là gì? Có qua có lại sao? Cậu giúp tôi, còn muốn tôi đáp trả?



Có thể từ chối không? Dường như… không đành lòng.



Trời đất ơi.



Lâm Vi thầm than một tiếng, quay người lại, vươn tay nhẹ nhàng chạm lên phân thân nóng rực của Diệp Kính Văn.



Đã cứng đến mức này…



Lâm Vi tò mò cầm lấy, nhận thấy thứ ấy lại lớn lên vài phần, liền rụt ngay tay về.



Diệp Kính Văn cười, giữ tay anh lại.



“Đừng sợ, nó biết điều lắm.”



Biết điều? Thành tinh từ lâu rồi còn biết điều cái gì…



“Phải làm như vậy, được rồi, lên trên một chút, ư…”



Diệp Kính Văn dùng tay chỉ dẫn Lâm Vi, nhẹ chuyển động lên xuống, mặt dày lớn tiếng rên rỉ.



“Hư, thật thích…”



Lâm Vi cúi đầu, nhắm lại hai mắt, mặt ửng hồng.



Dù nói mình là đàn anh, nhưng có vẻ tên cà chớn này kinh nghiệm phong phú lắm, biết dạy mình sờ bên này chạm bên kia mới chuẩn?



“Ấy, đừng mạnh tay thế, anh muốn xẻo tôi đấy à.” Diệp Kính Văn hít mạnh một hơi, đè tay Lâm Vi lại.



Lâm Vi hừ một tiếng, lách tay mình ra khỏi tay hắn.



Qua lòng bàn tay có thể cảm nhận được máu lưu thông trong huyết quản, lại nhớ đến quá trình sản sinh tinh tử đã được học khi trước, phải đi qua bước này… W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m



Đang mơ hồ nghĩ, chợt nghe thấy tiếng cười rầu rĩ trên đỉnh đầu.



“Này, anh tập trung tí được không.”



“Im miệng!” Lâm Vi thẹn quá hoá giận, mạnh tay chà sát thứ cứng rắn nọ, “Nói nữa xẻo thật đó.”



“Anh này, tôi nhận thấy anh lúc nào cũng cộc cằn với người mình thích, lần đầu gặp mặt đã đánh tôi, tôi thấy vinh dự vô cùng…”



“Im ngay.”



“Au… xẻo tôi thật thì sau này cuộc sống chăn gối của anh sẽ…”



“Đã bảo im mà!”



“…”



Tiếng động trong phòng mãi đến đêm khuya mới nguôi.



Lâm Kiệt và Lâm Hạ ngồi xem phim ma trong phòng khách.



“Chị nghe thấy không, có tiếng ma kêu trong phòng anh hai…” Lâm Kiệt u uất liếc sang Lâm Hạ.



Lâm Hạ cũng u uất nhìn lại, “Hình như là… có.”



“Không phải tắt đèn rồi sao…”



“Nghe nhầm, chắc chắn là nghe nhầm, xem phim ma nhiều quá nên tưởng tượng ấy mà…” Lâm Hạ run bắn lên, kéo Lâm Kiệt lại gần, núp sau lưng thằng bé.



“Á!”



Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, con ma trên màn hình rốt cuộc cũng lộ nguyên hình be bét máu.



Hết chương hai mươi hai.