Vi Vi Đích Vi Tiếu
Chương 25 : Cuối cùng cũng tỏ tình
Ngày đăng: 22:28 19/04/20
Tác giả: Điệp Chi Linh
Biên tập: Xiaorong
Chương hai mươi lăm
Cuối cùng cũng tỏ tình
Sáng hôm 30, mẹ Lâm Vi dậy từ sớm, gọi Lâm Hạ vào bếp thu dọn.
Ba Lâm Vi ngồi ghế xem tivi, còn Lâm Kiệt thì đi tới đi lui trong phòng.
Lâm Vi xuống bếp giúp mẹ, đương nhiên Diệp Kính Văn cũng bám gót theo sau. Hai người một rửa rau một thái rau, Diệp Kính Văn còn lễ độ mời mẹ và em Lâm Vi ra ngoài.
“Chúng con làm là được rồi, dì đi đường mệt mỏi, nên nghỉ ngơi mới phải.”
“Lâm Hạ tìm Lâm Kiệt chơi đi, cứ để đấy cho bọn anh.”
Lâm Hạ và mẹ đi ra, trải báo để làm sủi cảo trong phòng khách, để hai cậu con trai cặm cụi trong bếp.
“Sao anh mua nhiều dưa chuột thế?” Diệp Kính Văn tay cầm một quả dưa chuột, cười tinh quái.
“Dưa leo.” (*) Lâm Vi không ngẩng đầu, tay đều đặn thái rau.
“Đây không phải dưa chuột sao?” Diệp Kính Văn ngắm nghía trái dưa, còn lấy tay sờ từ trên xuống dưới.
“Dưa leo.” Lâm Vi giữ bình tĩnh, giằng trái dưa trong tay Diệp Kính Văn, đè chặt xuống thớt, chém “cạch cạch” hai phát rồi xắt thành miếng nhỏ.
Diệp Kính Văn mỉm cười nhìn Lâm Vi, coi bộ anh lại giận rồi…
Hậu quả của việc trêu Lâm Vi rất là nghiêm trọng, khổ nỗi Diệp Kính Văn cứ thích xem vẻ mặt anh khi cáu mới chịu.
Đáng yêu hết biết.
Trong nhà người đông, Lâm Vi bận bịu hẳn lên, chốc lại giúp mẹ chần sủi cảo, chốc lại giúp em xào rau, không rảnh mà để ý tên Diệp Kính Văn.
Mà Diệp Kính Văn cũng chẳng gấp, dù sao hôm qua anh đã mở lòng với hắn, còn ban ngày… không để ý thì cứ không để ý đi. Có một số việc phải để dành đến tối mới hợp.
Tối đến, cả nhà quây quần ăn cơm tất niên. Ba mẹ Lâm Vi quả thực không nói với nhau câu nào, còn ba anh em thì hòa thuận, luôn tay gắp thức ăn cho nhau.
Trong sủi cảo có nhân tiền đồng, nghe nói người ăn phải sẽ gặp may mắn cả năm sau. Diệp Kính Văn ăn trúng ba cái, mỗi lần được tiền, hắn liền nhìn Lâm Vi cười vui vẻ.
Cơm nước xong xuôi, chương trình cuối năm đến hồi kết thúc, ba mẹ Lâm Vi chuẩn bị đi nghỉ, Lâm Hạ cũng ngáp ngắn ngáp dài.
Điện thoại Diệp Kính Văn chợt reo lên, hắn vào phòng ngủ Lâm Vi nghe điện, nụ cười trên mặt hơi gượng gạo.
“A lô, có việc gì?” Giọng hắn lạnh băng.
Bên kia lớn tiếng cười, “Em trai, năm mới vui vẻ! Ở một mình buồn quá nhỉ, chậc chậc, có phải lại ăn mì tôm hông?”
Diệp Kính Văn cười đáp, “Tôi ăn tết ở nhà bạn, rất vui, anh thì sao, đừng bảo đang vui vẻ trụy lạc ở xó xỉnh nào đó nhé.”
“Ui cha, chú nói năng kiểu gì thế? Anh là anh chú đó biết chưa.” Người kia thở dài thườn thượt, rồi nghiêm túc nói, “Anh muốn về nước một chuyến.”
“Rồi sao? Để tui giúp anh tìm bạn giường hả?”
“Hề hề, anh ở chỗ chú, anh em mình tiện thể bồi đắp cảm tình.”
“Cóc cần, tui thích người khác rồi, còn nữa, mấy thứ biến thái anh ưa, tui không tài nào nuốt nổi.”
Dứt lời, Diệp Kính Văn bèn gác điện thoại.
Hắn sầm sì quay lại, chẳng ngờ lại thấy Lâm Vi đứng ngay đấy, vẻ mặt lo lắng.
Tâm trạng hắn vui lên tức thì, thì ra Lâm Vi lúc nào cũng quan tâm mình, xem kìa, mình vừa đi khỏi, anh liền đuổi theo ngay…
“Kính Văn, có chuyện gì thế?” Lâm Vi chỉ vào chiếc điện thoại trên tay hắn.
“Hông có gì, là anh trai tôi, ông ấy biến thái lắm, kệ xác ổng.”
“Chẳng trách.”
Chẳng trách cậu cũng biến thái chả kém… thì ra là do di truyền.
Sáng hôm sau, cha mẹ Lâm Vi thu dọn hành lí rồi ra sân bay. Theo lời Lâm Vi nói, hai người họ bận rộn quanh năm, được nghỉ khoảng một tuần là đã nhiều.
Tiễn cha mẹ đi rồi, Lâm Hạ và Lâm Kiệt lại xúm vào phòng Lâm Kiệt chơi.
Diệp Kính Văn ngồi không trong phòng khách, bèn nghiên cứu bể cá nhà Lâm Vi.
“Anh à, bể cá sắp đặt đẹp thật đó.”
Lâm Vi ừ một tiếng, cắm cúi lau chùi bàn ghế.
“Nhà anh nuôi mấy con cá?” Diệp Kính Văn ịn mặt lên bể kính, nhẹ tay gõ mấy cái lên thành bể, mấy con cá bị hắn dọa bơi tán loạn.
“Tám con.” Lâm Vi ngẩng đầu, bỏ hoa quả trên bàn vào tủ lạnh.
“Thế cá có tên hông?”
Anh cau mày, đáp vỏn vẹn: “Có.”
Tên này sao tự nhiên lại để ý cá nhà mình thế, thường thường những thứ hắn để ý chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
“Con màu đen tên gì?”
“Tiểu Hắc.” Vẻ mặt anh nghiêm túc cực kì.
Diệp Kính Văn bật cười, “Thế màu đỏ?”
“Tiểu Hồng.”
“Màu trắng?”
“Tiểu Bạch.”
Lâm Vi bất lực đảo mắt, để đặt được mấy tên này, ba anh em đã phải họp bàn đến tận trưa cơ đấy.
Đặt tên theo màu sắc, vừa đơn giản vừa dễ nhớ.
“Con này cả đen lẫn trắng, chẳng lẽ gọi Tiểu Hắc Bạch à?” Diệp Kính Văn cười hỏi, chợt thấy Lâm Vi sao mà đáng yêu quá đỗi.
Anh khẽ cười, đáp: “Gọi Tiểu Hoa.”
Diệp Kính Văn cười càng thêm thâm thúy, thì ra Lâm Vi chẳng hiểu gì về cách đặt tên cả.
Gì mà Tiểu Hắc Tiểu Bạch Tiểu Hoa, mấy em cá vàng xinh xắn nhường này…
“Nè, nếu cứ đặt tên kiểu này, mai sau sinh con trai chẳng lẽ gọi Lâm Vi Giai, sinh con gái kêu Lâm Vi Gái à?”
Lâm Vi nhếch môi cười, “Gọi Lâm Diệp chứ sao.”
Diệp Kính Văn sững sờ một lúc rồi mới hay bị anh trêu, vì thế hắn tương kế tựu kế ôm lấy anh.
“Được, tui sẽ sinh cho anh một đứa tên Lâm Diệp hen?”
Dứt lời tỏ vẻ muốn hôn anh.
Lâm Vi tránh hắn, giảo hoạt hỏi lại: “Cậu biết sinh con à?”
Diệp Kính Văn ghé môi vào tai anh, thấp giọng cười, “Anh biết sinh ra trứng, sao tôi không biết sinh con cơ chứ?”
Lâm Vi sầm mặt, hừ một tiếng, đẩy phắt hắn ra rồi vào phòng Lâm Kiệt.
Diệp Kính Văn tiếc nuối, thật không công bằng, anh trêu tôi thì được, vì sao đến lượt tôi trêu anh lại dỗi chứ?
Hết chương hai mươi lăm.
___________________________
Chú thích:
(*) Nguyên gốc là hoàng qua và thanh qua, đều chỉ dưa chuột, nhưng nhà Lâm Vi ở phía nam nên gọi là thanh qua, thôi thì mình cứ chuyển về tiếng miền Nam cây nhà lá vườn cho dễ hiểu ha
(**) Ma lạt năng: một món ăn cay phổ biến xuất phát từ vùng Tứ Xuyên, còn có tên là Xuyến Xuyến Hương.