Vi Vi Đích Vi Tiếu
Chương 31 : Lâm Vi rất gian xảo
Ngày đăng: 22:28 19/04/20
Lâm Vi mơ màng tỉnh dậy vì nghe tiếng động bên ngoài.
Dụi dụi đôi mắt ngái ngủ nhưng không tìm thấy quần áo nên đành ngồi bất động trên giường nghe tiếng cãi vả bên ngoài.
“Đi xin lỗi cậu ấy!”
“Như vậy sao được, anh không xuống nước đâu, nói gì thì nói anh vẫn là anh ba cậu, với lại không phải anh giúp hai đứa rất nhiều sao, hai người chơi đùa vui vẻ cả đêm, hôm sau liền quên ngay người bắt cầu là anh đây?”
“Anh làm cậu ấy sợ”
“Không có a, cậu ta rất mạnh, phản kháng rất quyết liệt, đập phá hết đồ của anh, còn đánh anh một cái, bây giờ bụng anh vẫn còn đau này, ai yêu đau chết mất…”
Lâm Vi trùm chăn lại rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài.
“Kính Văn, sao vậy?”
Diệp Kính Huy ngồi trên sofa thú vị nhìn Lâm Vi, ánh mắt hắn bắn trên những vết hồng ngân còn in trên cổ cậu.
“Lâm Vi phải không, chào cậu, tôi là anh ba của Diệp Kính Văn. Chúng ta đã từng gặp nhau” Diệp Kính Huy khẽ cười, giơ cái ly về phía Lâm Vi.
Lâm Vi nhìn Diệp Kính Văn, đây là tên anh trai biến thái mà hắn nói sao?
Diệp Kính Văn gật đầu.
“Đúng rồi, em tôi bảo tôi đi xin lỗi cậu” Lại nâng cái ly lên uống café.
“Tôi nhận lời xin lỗi, nhưng vì phép lịch sự” Giọng nói Lâm Vi cũng bất ty bất kháng.
“Cũng đúng” Diệp Kính Huy dịu dàng cười cười “Gọi một tiếng anh ba xem”
Lâm vi cười cười không nói, Diệp Kính Văn liếc anh hắn một cái rồi chuyển qua nói chuyện dịu dàng với Lâm Vi.
“Lâm Vi đói bụng không? Anh dẫn em đi ăn”
“Được”
“Ai, tiểu tử ngốc, khẳng định Lâm Vi nhúc nhích còn không được, nói gì đến đi ăn cơm…Ha ha, tiểu tử không am hiểu” Diệp Kính Văn cười trừ.
Mặt Lâm Vi đỏ lên, không biết nên tiếp tục đứng hay ngất luôn mới tốt.
Nhà họ Diệp ai cũng thẳng thắn vậy sao.
“Gọi người giao đi, anh cũng không muốn đi” Diệp Kính Huy nói xong thì móc điện thoại gọi người giao hàng.
Lâm Vi và Diệp Kính Văn nhìn nhau chỉ biết lắc đầu.
Tìm cho Lâm Vi một bộ quần áo, Diệp Kính Văn cũng thuận tay đem quà trong tủ quần áo ra.
“Mở ra xem đi” Diệp Kính Văn cười rất dịu dàng “Vốn là quà sinh nhật của em”
“Ừ”
Lâm Vi mở hộp ra, đập vào mắt là cái quần lót màu trắng…
“Này là…” Một bộ quần áo màu trắng là đủ rồi, đến quần lót và vớ cũng mua sao?
“Anh muốn em từ đầu đến chân đều thuộc về anh a” Diệp Kính Văn cười cười, cố ý dùng ngón tay miết nhẹ vết hôn trên cổ Lâm Vi.
“Nha, quần áo rất vừa vặn” Diệp Kính Huy lại từ đâu chui ra “Tặng người ta quần áo là ý muốn có ngày sẽ đích thân cởi ra đó”
“Ha ha, quần lót mà cũng tặng, không hổ là em trai anh”
“Đừng khiến người ta ghét anh thêm được không?” Diệp Kính Văn đuổi anh trai ra ngoài.
Lâm Vi ngồi trên sofa sờ sờ chất liệu rất tốt của quần lót, khẽ cười.
Sao lại đi yêu một người kỳ quái như thế này.
Thôi thì, so với anh ba, hắn đã tốt hơn nhiều lắm rồi.
Sau chuyện đó, mối quan hệ giữa hai người đã có sự biến hóa.
Lâm Vi hình như vẫn trốn tránh Diệp Kính Văn, vừa nói muốn gặp thì đã lấy đủ lí do để từ chối.
Lâm Vi à Lâm Vi, rút cuộc anh nên khóc hay cười đây?
“Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ anh đến nhậm chức thôi, anh làm Chủ tịch cũng không có gì là không tốt, anh mới năm nhất, có đủ thời gian và nhiệt huyết, anh còn có năng lực”
“Được rồi được rồi, đừng để anh uống bùa mê nữa, em cũng biết làm Bộ trưởng có ai vừa mắt” Diệp Kính Văn nhướng mày lại uống một hớp thang chua.
“Em còn tính sẽ chuyển qua ở chung với anh”
“Khụ khụ….” Diệp Kính Văn sém chút nữa là phun hết nước ra.
Không thể nào, có phải Lâm Vi đang có một biến chuyển quá lớn không?
“Em muốn giải thích về chuyện này”
“Đầu tiên, anh sắp làm Chủ tịch, so với em sẽ có nhiều thời gian và sức khỏe, hơn nữa anh mới năm nhất nên không đủ kinh nghiệm, em sẽ là một trợ thủ đắc lực đấy”
“Thứ hai, em dọn đến để còn chăm sóc anh, chăm lo cho cái bao tử của anh, em sẽ để mắt đến anh, anh không cần phải gọi đồ ăn bên ngoài hay ăn mì gói để hành hạ cái bao tử đang ngày càng hỏng của anh”
“Thứ ba,em mệt mỏi chán ghét Hội học sinh nhưng lại không thể buông tay không quản, khi anh làm Chủ Tịch rồi em vừa yên tâm vừa có thể giúp đỡ anh”
“Thứ tư, em nghĩ chúng ta cần có thêm thời gian ở bên nhau, thích ứng nhau, như vậy là tốt nhất”
Lâm Vi nói một mạch, từng chữ rõ ràng mạch lạc.
“Con nhím nên ở cùng thần tiên, đó là cách ở bên nhau tốt nhất”
“Nhưng tạm thời, anh phải bố trí cho em một cái giường trong phòng đọc sách” Lâm Vi nhìn Diệp Kính Văn cười thâm thúy “Đó là một điều kiện, ok không? Hợp đồng đã ký không thể đổi ý”
Diệp Kính Văn nhếch miệng cười.
“Lâm Vi, em xuống đi bộ để anh đuổi theo, em nghĩ anh có thể không đuổi sao?”
“Lâm Vi nhẹ thở dài “Hy vọng đây là một khởi đầu tốt, nếu anh không thích thì qua học kỳ này hãy từ chức đi”
“Ô, đến lúc đó Hội học sinh có bị ném đá, người chửi kẻ mắng cũng không nhằm nhò gì với em phải không Lâm Vi?”
“Thông minh”
“Được, đưa hợp đồng đây, anh ký”
“Ký kết bằng miệng là được rồi”
Diệp Kính Văn cười tươi hơn, ký kết bằng miệng hả? Đó là ý nói nếu anh không tuân thủ thì em cũng không có cách gì phạt anh? Chẳng hạn, nếu anh phát bệnh bao tử, sẽ cho anh ăn cơm….
“Còn nữa…” Lâm Vi nhìn nụ cười trên mặt Diệp Kính Văn, cũng nở một nụ cười quái dị.
“Nói tiếp đi, còn yêu cầu gì nữa hả Lâm tiền bối của tôi?”
“Em được quyền từ chối những yêu cầu vô lý của anh, ở nhà anh, em hy vọng được đảm bảo quyền cơ bản nhất của một công dân, đó là quyền tự do cá nhân”.
Diệp Kính Văn thở dài, quả nhiên không thể xem thường hồ ly.
Tiếc là em đang vào hang sói a, dù thông minh cỡ nào cũng khó sống được…
“Được rồi, anh đồng ý” Diệp Kính Văn gật đầu quả quyết.
“Còn nữa…” Lâm Vi tiếp tục cười “Em không muốn thấy anh ba anh, em sợ không kiềm chế nổi mà cho anh ta vài quyền”
“Không sao, đến lúc đó anh một quyền em một quyền, em đánh vào đầu anh đánh vào bụng, cùng xông lên hầu hạ hắn”
Lâm Vi cười rộ lên “Anh ghét anh ấy đến vậy sao?”
“Ô, anh ghét người ta đặt anh và hắn chung một chỗ bàn tán, gọi hắn là Diệp Đại BT còn anh là Diệp Tiểu BT, bị so sánh với hắn cũng chẳng phải chuyện đáng để nở mày nở mặt” Diệp Kính Văn buồn rầu nhíu mày.
“A, biệt danh thật đặc biệt. Ai đặt cho hai người cái biệt danh này vậy?”
“Một cô bé có thể gọi là thanh mai trúc mã với anh, tên là Hà Vân” Diệp Kính Văn cười trả lời.
Nụ cười trên mặt Lâm Vi tắt một lúc, sau đó cầm chén thang chua của Diệp Kính Văn uống vào.
“Được rồi, vì phối hợp với anh em đành chịu ăn chút dấm”