Vi Vi Đích Vi Tiếu
Chương 54 : Lời giải thích cuối cùng
Ngày đăng: 22:29 19/04/20
Sau khi về nhà, Lâm Vi liền bị Diệp Kính Văn tha lên giường.
Phải thực hiện đúng cam kết, hai người trẻ tuổi quấn chặt lấy nhau, Diệp Kính Văn ở trên giường rất bá đạo mãnh liệt khiến Lâm Vi kiệt sức, nhưng hắn như vậy, lại khiến cậu thêm tin tưởng rằng cánh tay hắn đã đủ cứng cáp.
Nếu như anh vì bị gia đình ép buộc phải kết hôn, thì em sẽ chờ anh. Bởi vì anh đã từng nói, nơi sâu nhất trong tim anh chỉ dành cho một mình em.
Lâm Vi mỉm cười ôm bả vai Diệp Kính Văn, cảm nhận từng trận ma sát mãnh liệt, vùi mình trong những đợt khoái cảm.
Cơ hội được ôm nhau thế này không còn nhiều nữa. Sau khi vấn đề của chúng ta được giải quyết, anh phải kết hôn rồi.
Nhưng giờ đây em chẳng còn đau khổ nữa, vì em nhận ra rằng chỉ cần ở bên anh như vậy, cho dù gặp bất kì khó khăn nào cũng sẽ qua thôi.
“Vi” Tiếng gọi đã lâu không nghe giờ đây vang vọng bên tai.
Nghe hắn dùng giọng nói trầm trầm gọi tên, nỗi xúc động tràn lan khắp cơ thể.
Diệp Kính Văn dừng lại, hôn lên lông mi của Lâm Vi, tìm kiếm bàn tay Lâm Vi đan chặt lại.
Mười ngón tay tương khấu.
“Hiểu chưa?”
Lâm Vi nhẹ nhàng cười, cắn cắn lỗ tai hắn.
“Dĩ nhiên là hiểu”
Lúc ôm chặt hắn thở dốc, mọi trống rỗng tịch mịch đều được đối phương lấp đầy.
Diệp Kính Văn dậy sớm đi làm phẫu thuật, sau đó nhận được điện thoại của mẹ.
“Kính Văn, mai con về nhà một chuyến nhé”
Lúc Diệp Kính Văn lái xe về nhà, bầu trời đang trong xanh bỗng dưng đen kịt, từng hạt mưa ào ạt rơi xuống.
Diệp Kính Văn tăng tốc.
Giọng nói của mẹ lộ ra sự bi thương và mệt mỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bà không nói rõ.
Mặc dù rất lo lắng, nhưng vẫn kiên trì hoàn thành ca phẫu thuật, sau đó mới phóng xe về nhà.
Mấy năm nay vì muốn cha lơi lỏng phòng bị mà cố tình biểu hiện uể oải để được trở về Trung Quốc.
Từ nhỏ rất ít khi cảm nhận được tình yêu của cha mẹ, ở cùng họ mấy ngày không những không thấy ấm áp mà còn cảm thấy không quen.
Vì vậy chuyển ra ngoài sống một mình.
Mặc dù tình cảm gia đình rất lạnh nhạt, nhưng dù sao họ vẫn là cha mẹ mình.
Cho dù ông ấy tìm mọi cách chia rẻ mình và Lâm Vi khiến cho cả hai đều đau khổ, nhưng ông ấy vẫn là cha mình, sự thật này không bao giờ thay đổi.
Vừa vào cửa thì không khí u ám bao trùm.
Một chiếc xe quen thuộc đậu trước cửa, anh hai và anh ba cũng về.
Diệp Kính Văn nhấc bước vào phòng, anh hai ngồi trầm mặc trên sofa, anh ba vẫn khuôn mặt tươi cười bây giờ lại không nói gì.
“Em không ăn giấm một chút nào sao?” Diệp Kính Văn lạnh lùng cắt ngang Lâm Vi, ánh mắt giống như đang đem đối phương đi lăng trì “Anh cùng một cô gái đến lễ đường tuyên thệ, cùng cô ta lên giường, em cũng không khó chịu một chút nào sao?”
Lâm Vi trầm mặc thật lâu, lúc ngẩng đầu lên đôi mắt chợt trở nên hung ác.
“Em khó chịu! Biết anh đồng ý đi kết hôn em đã phát điên rồi! Nhưng em làm được gì? Em không muốn chuyện của 5 năm trước lặp lại nữa! Chỉ cần cuối cùng được ở bên anh, bao nhiêu đau khổ em cũng chịu được! Kết hôn thì sao chứ? Chỉ cần biết người anh yêu nhất là em, cho dù em có tủi thân, có khổ sở, có ghen tức, nhưng chỉ cần được ở bên anh, thì những thứ đó không còn là gì cả”
Lâm Vi cúi đầu, giọng nói khàn khàn thật thấp”Em chỉ biết nếu cứ níu kéo thì cả hai đều đau khổ, chỉ cần được ở bên anh, em nguyện ý chấp nhận…”
“Tại sao chỉ biết tự làm khổ mình? Tại sao không tin anh?”
Diệp Kính Văn ngấu nghiến hôn Lâm Vi, cắt ngang lời cậu, Lâm Vi thoáng sửng sốt, sau đó cũng hung hăng hôn lại, ngọn lửa kích tình càng làm tâm tình thêm kích động.
Giống như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, môi lưỡi mãnh liệt giao tranh, trong cổ họng nồng nặc mùi máu tươi.
Hai người giống như đang đấu tay đôi, sau khi tách ra mới thở hổn hển nhìn chằm chằm đối phương.
Trợn mắt nửa ngày, sau đó đồng loạt cười.
“Đồ ngốc, anh đồng ý kết hôn thật, nhưng đâu phải cưới phụ nữ” Diệp Kính Văn bất đắc dĩ thở dài, cưng chìu hôn khóe miệng Lâm Vi.
“Chẳng lẽ muốn cưới đàn ông?” Lâm Vi trợn mắt nhìn hắn, sau đó hít sâu lấy lại nhịp tim.
“Đối tượng anh muốn kết hôn chỉ có thể là em, không phải đã động phòng rồi sao? Em làm sao mà chậm hiểu như vậy”
Lâm Vi mở to hai mắt “Anh điên rồi hả?”
“Anh không điên” Diệp Kính Văn nhanh chóng phủ nhận, dứt lời thì đưa tay lên “Chiếc nhẫn trên tay anh là nhẫn đôi, còn một cái để dành cho em đó”
“Không tin thì anh cho xem nè, anh bắt chước em ngày đó, khắc bên trong hai chữ”
Tháo nhẫn ra, Diệp Kính Văn tỉ mỉ để trước mặt Lâm Vi.
“Khốn kiếp, vậy mà không nói sớm” Lâm Vi đánh vào bụng Diệp Kính Văn một cái, nhưng đây chẳng qua chỉ là hành động làm nũng đối với Diệp Kính Văn mà thôi.
Hung hăng kéo Lâm Vi vào lòng, Diệp Kính Văn ghé vào tai cậu khẽ thì thầm
“Bất kể thân thể hay trái tim, Diệp Kính Văn này chỉ thuộc về em”
“Này” Một giọng nói vang lên phía sau “Hai người có muốn ôm ấp thì về nhà mà ôm. Ông trời đã khóc rồi, hai người còn muốn lấy nước mắt người khác nữa hả”
Lâm Vi đỏ mặt đẩy Diệp Kính Văn ra, liếc Chu Phóng một cái.
“Ô, sao lại nhìn anh kiểu đó? Anh đây có lòng tốt nhắc nhở thôi, đã là bác sĩ giáo viên cả rồi, mặt mũi tèm lem thế kia thật khó coi”
Nói xong huýt sáo chui vào xe.
“Tôi đi trước, hai người cứ tiếp tục” Sau đó lái xe đi.
“Khó hiểu thật, làm sao mà anh ta làm nhà văn được vậy” Diệp Kính Văn hừ lạnh một cái, dắt Lâm Vi về nhà.
Lâm Vi nhẹ cười “Anh ta chỉ xấu miệng thôi, lúc viết văn vẫn nghiêm túc mà”
“Trước mặt anh đừng khen người đàn ông khác, đặc biệt là tên tình địch giả tượng đó” Diệp Kính Văn quay lại hừ một cái.
Lâm Vi dịu dàng nắm tay hắn.