Vi Vi Đích Vi Tiếu
Chương 57 :
Ngày đăng: 22:29 19/04/20
Nguồn: kamochan.wordpress.com
Phiên ngoại 2: Chỗ ở của chó
Lễ Quốc khánh cuối cùng cũng tới.
Diệp Kính Văn trước đó đã đặt được vé, dự tính cùng Lâm Vi đi du lịch. Trong khoảng thời gian này hai người đều bề bộn nhiều việc, không có nhiều thời gian ở bên nhau, mặc dù mỗi ngày vẫn ngủ cùng một giường, nhưng thường thì lúc người này về tới nhà thì người kia đã chìm trong mộng đẹp rồi. Thân thể có loại cảm giác áp bách muốn bộc phát, rốt cuộc cũng tìm được cách giải quyết ổn thỏa.
Đêm đó, lúc Lâm Vi về tới đã cảm thấy không khí trong nhà có chút quái dị.
Diệp Kính Văn trần truồng cười rất rực rỡ, khiến cho mắt cậu hoa hết cả lên.
Người này, lại bắt đầu tìm xin kích thích rồi sao?
Lâm Vi mới vừa xong việc trở về, khắp người đau mỏi, không thèm để ý đến tên Diệp Kính Văn đang bận rộn lượn tới lượn lui trong phòng khách, đi thẳng một đường vào phòng tắm.
Hình như Diệp Kính Văn đang có tâm tình rất tốt, đi tới đi lui trong phòng khách lại còn rên rỉ mấy bài hát kỳ quái.
Lâm Vi vừa tắm vừa nghe hắn hát lảm nhảm, cảm thấy khá thú vị.
Tắm rửa xong, vừa mở cửa liền bị kéo vào trong một cái lồng ngực quen thuộc.
Lâm Vi cũng không phản kháng, mặc kệ hắn vừa ôm vừa hôn, ánh mắt – lỗ mũi – đôi môi – hầu kết – xương quai xanh đều bị tấn công, vốn thân thể vừa lau khô lại trở nên ướt nhẹp.
“Thôi đi, anh còn muốn em tắm lại lần nữa hả?”
“Giúp em sạch sẽ mà” Giọng nói Diệp Kính Văn buồn buồn vang lên trước ngực, sau hắn lại ngẩng đầu khẽ mỉm cười, lại gặm một đường đi lên, tìm được đôi môi liền một đường tiến thẳng vào.
Lâm Vi phối hợp ôm lấy vai hắn, hôn thật sâu khiến không khí xung quanh cũng trở nên ngọt ngào.
“Ngày mai đi du lịch không?” Lúc hai người tựa vào nhau xem tivi, Diệp Kính Văn đột nhiên nói
“Đi đâu?”
“Quế Lâm” Diệp Kính Văn quay đầu qua hôn Lâm Vi một cái, cười nói “Năm đó em mua dư hai tấm vé, đổi tới đổi lui thì tới tay Tiêu Phàm, em cũng được xem như được làm ông mai một lần”
“A, anh nói là lần đầu gặp cậu nhóc kia? Bọn họ đi du lịch quen nhau sao?”
“Đúng vậy. Nhưng mà thằng nhóc kia đã là “đàn ông” rồi.
“Nga” Lâm Vi cười thâm thúy, ôm eo Diệp Kính Văn, đặt hắn trên ghế sa lon.
“Ô…Quá chủ động…Thật không quen chút nào” Một cánh tay vươn tới, khiến cho thân thể hai người dính chặt vào nhau không một khe hở.
Hai người đang hôn nồng nhiệt thì điện thoại vang lên.
Diệp Kính Văn nghiêm mặt nhận lấy, chưa gì đã nói một tràng “Gọi thật đúng lúc”.
“A, quấy rầy chuyện tốt của hai người sao?”
“Đúng vậy, có gì thì nói mau, nói xong thì cúp máy đi” Diệp Kính Văn nhìn Lâm Vi cười tà, Lâm Vi cũng chỉ nhẹ nhàng cười.
Vệ Đằng ôm hông hắn, mặc kệ hắn hôn lâu khiến hô hấp của cả hai đều rối loạn.
Ánh mắt đen láy của Vệ Đằng nhìn thẳng tắp vào Tiêu Phàm, một lúc sau, vùi vào ngực hắn, buồn buồn nói ”Anh thấy em rất nhỏ nhen phải không?”
“Không có”
“Em chính là ghen đó, hai người họ cùng đem chó đến, hừ”
Tiêu Phàm thở dài, nhẹ nhàng ôm Vệ Đằng vào lòng “Những chuyện ấy đã qua rồi, em vẫn không hiểu tình cảm của anh sao?”
Vệ Đằng gật đầu một cái “Hiểu thì hiểu, lão tử đúng là thích ăn dấm, cái tật này anh phải chịu, không chịu được thì thôi. Ngủ đi” Dứt lời, vừa muốn đứng dậy thì bị Tiêu Phàm kéo về.
“Anh rất thích cái tật này của em”
Nói xong lại hôn xuống một lượt.
“Ngô..ngô…Đừng hôn ở đây..Ghế sa lon nhỏ quá…Coi chừng té…Ui da”
Vừa mắng xong thì cả hai đã té xuống đất.
Tiêu Phàm liếc nhìn cái ghế một cái, quả quyết ôm Vệ Đằng lên “Vậy đổi chỗ khác”
Nói xong hướng phòng ngủ ma bước vào.
“Không được, chó ở trong đó! Chó….”
“Đuổi ra đi”
“Ngô….Tiêu Phàm…Anh buông ra cái đã, lên giường nói tiếp. Này! Anh đồ sói đói! A..”
Tiếng kêu đáng sợ từ từ lắng xuống
Lúc Diệp Kính Văn mua con chó này, rồi nó được đem đi khắp nơi, cuối cùng vào tay hai người Tiêu Vệ, cái này giống như đem tình yêu đến mọi nhà, mặc dù tình yêu không còn oanh oanh liệt liệt như ban đầu nữa, nhưng lại có cảm giác ấm áp yên tâm khi được ở bên nhau.
Lúc con chó được gọi là ViVi, Lâm Vi nổi ghen, Chu Phóng dắt nó đi.
Lúc con chó được gọi là Đần Đần, người yêu Chu Phóng là Đoan Mộc Ninh không thích, lại đem trả về.
Hôm nay nó được gọi là Suy Suy, rốt cuộc thì một người thích ăn dấm là Vệ Đằng, không thèm ghen vì con chó nữa, hai người một chó sống chung rất hòa hảo.
Nghe nói sau đó con chó đẻ được ba con chó con, gọi là Bao tử đau, Bao tử trướng, bao tử chua đều được chia đều cho Vệ Nam, Tiêu Tinh và Ngưu San San, ba chị em gái họ.
Còn sau đó nữa, dòng họ nhà chó ngày càng lớn mạnh, con cháu ở đâu cũng có.
Vệ Đằng thường ôm chó nói, bọn họ không cần mày thì tao cần, bọn họ không trân trọng mày thì tao sẽ trân trọng.
Bên cạnh tao có Tiêu Phàm, bây giờ còn có một con chó đáng yêu bầu bạn, cuộc đời này không còn gì để tiếc nuối nữa.
Đúng không, suy suy.