Vì Vợ Là Vợ Anh!

Chương 11 :

Ngày đăng: 11:35 19/04/20


Đêm khuya thanh vắng, có người chồng buôn điện thoại chán chê mới trở lại phòng ngủ. Ánh đèn lờ mờ, bà xã ngồi bất động một góc, cố kiềm những tiếng nấc nghèn nghẹn.



-“Mình sao vậy?”



Anh đặt điện thoại ở chiếc bàn trang điểm rồi ân cần hỏi han.



-“Em…em…”



Chị muốn nói nhiều điều lắm, mà sao khó khăn không cất nổi thành lời? Anh tiến đến ngồi gần vợ, nhẹ nhàng an ủi.



-“Lúc nãy anh có hơi quá lời, vợ đừng buồn.”



-“Không phải thế…em…”



-“Thế sao? Nếu vợ muốn, có thể chia sẻ với anh. Còn nếu không thì ngủ thôi, anh sẽ không ép.”



Chị hít một hơi thật sâu, từng từ từng chữ ấp úng nức nở.



-“Mình à, không phải em ăn diện vì câu trai đâu…em biết…có thể giải thích anh cũng không nghe…có thể anh cảm thấy lời cô bạn kia đáng tin cậy hơn nhưng mà…em…em…do mình làm giám đốc rồi…em sợ mình mất mặt…em mới vào thay áo quần…”



Anh sững sờ nhìn vợ, chị là mẫu phụ nữ cực kì cam chịu. Nói ra được những lời này chắc hẳn đã phải cảm thấy ấm ức lắm.



-“Nếu mình không thích…thì lần sau em không mặc nữa…em sẽ vứt hết áo quần đẹp đi…chồng à…trước chồng em chưa từng yêu ai cả, kinh nghiệm em thực sự không có…tới khi làm vợ em luôn cố hết sức…có chỗ nào không phải thì chồng bảo em với…đừng cùng một người khác phán xét em như vậy…em tủi lắm…”



Anh dịu dàng lau nước mắt cho chị rồi bình tĩnh giải thích.



-“Là anh sai, nhưng bạn anh cũng không phải người xấu đâu, cô ấy thẳng tính lắm, có gì nói nấy, với lại cũng lo cho anh thôi…vợ đừng buồn…”



Hà bị ông xã kéo vào lòng, anh xoa xoa tóc chị rồi vỗ về nhè nhẹ trên lưng, thỉnh thoảng thơm chút chút ở trán. Cách anh dỗ dành vợ giống hệt anh nựng con mỗi khi các bé khóc nhè.



Ngày đó, chị cảm thấy vui thay cho con gái mình, vì chúng có người ba tốt.



Ngày hôm nay, lòng chị đột nhiên thấy ấm áp, cái cảm giác dỗi hờn rồi được chồng chiều chuộng mà các cô ở trường nói, đến bây giờ chị mới thấu.



Có những thứ hạnh phúc, đơn sơ mà ngọt ngào khó tả. Giấc ngủ đêm đó, yên bình xiết bao. Để rồi sáng hôm sau, có hai con tiểu quỷ lật đật vào phòng ba mẹ làm trò.



Hai bé nhà chị rất hay, hôm nào phải đi học thì gọi mãi không dậy, nhưng hôm nào được nghỉ thì lại thức giấc rõ sớm.



-“Ba Hậu mẹ Hà ơi, sáng rồi dậy thôi.”




Nói rồi chị định đưa tay ra đỡ con, khổ nỗi hai đứa bướng quá thể.



-“Ứ ừ…không về đâu…ở đây chơi với ba Hậu cơ…”



-“Ngoan nào, tối ba về, ra với mẹ cho ba còn làm việc.”



Mẹ dỗ dành mà con thì cứ bám riết lấy ba, chị thở dài bất lực.



-“Ba Hậu xin mẹ Hà đi, ba xin cho Sò ở đây chơi đi mà…”



-“Cả con nữa, em Sò được ở thì con cũng được ở.”



Anh Hậu nhìn hai con cún nhỏ mè nheo đáng yêu không đỡ nổi, liền mềm lòng đồng ý.



-“Lát anh đưa ba mẹ con về, tới rồi thì vào dự tiệc chung cũng được.”



Chị gật đầu theo chồng.



Đến lúc cánh cửa lớn mở ra mới thấy hối hận.



Và cũng hiểu phần nào nguyên nhân cuộc điện thoại của cô Điệp.



Thật sự là quá sang trọng, đàn ông thì comple cà vạt chỉnh tề, phụ nữ không diện dạ hội cũng váy liền thân ôm sát eo, vòng một vòng ba đâu vào đấy.



Chị nhìn lại chính mình, áo sơ mi trắng, quần kaki cộng đôi dép lê không thể nào đơn giản hơn.



Lại nhìn sang chồng phong độ ngời ngời.



Thường ngày bị em chồng chê quê mùa chị cũng chẳng để tâm lắm đâu, hôm nay mới biết, mình không phải là quê mà là rất rất quê. So với những người con gái trong đây, chị tự thấy giống như thiên nga và cóc ghẻ vậy.



Một người xem trọng thể diện như chị, giờ phút ấy chỉ mong động đất để tách cái lỗ nào mà chui xuống, quả thật cảm thấy vô cùng mất mặt.



-“Ơ chị Hà, cả nhà ơi vợ sếp Hậu nè…”



Tiếng cô Điệp sang sảng vang vọng, mọi người từ già tới trẻ, từ nhân viên tới trưởng phòng đều đồng loạt nhìn về phía này. Đến một đường lui con bé đó cũng không chừa cho chị.



Hà lắc đầu cười khổ, già ngần này tuổi đầu rồi còn bị một con nhóc gài.