Vì Vợ Là Vợ Anh!

Chương 15 :

Ngày đăng: 11:35 19/04/20


Có người chồng hơi hoảng, đàn bà con gái nửa đêm nửa hôm ra chơi bời ngoài phố đã là không chấp nhận được nữa là đi chăm trai?



Đàn ông với đàn bà, sao có thể đem ra so sánh?



Anh đưa tay lau nước mắt cho bà xã, rõ ràng cảm thấy mình cũng không đến nỗi nào, lo cho vợ con đầy đủ, so với bác Đăng thì tốt gấp vạn. Vậy mà nhìn chị cố nén những tiếng nấc lòng anh lại nôn nao khó tả.



-“Hay thế này, mình đi cùng anh…”



Có bà vợ nghe chồng nói vậy thì giật mình, đột nhiên ấp a ấp úng.



-“Nhưng Sò…và Hến…”



-“Bế dậy, cả nhà đi tất, dù sao vợ cũng biết cách chăm sóc người khác hơn anh mà.”



-“Thôi chồng ạ.”



-“Thôi gì, giờ anh mà đi một mình chắc vợ ở nhà khóc cả đêm mất.”



-“Em…”



Người ta quyết bất ngờ quá làm chị bối rối, đành ngoan ngoãn nghe lời vào rửa qua mặt mũi. Bên ngoài điện thoại réo rắt kêu, anh Hậu vội vã nhấc máy.



-“Ừ…chịu khó chút anh tới giờ…à…không phải lo, Hà nhà anh không phải người như thế…với lại anh cho cô ấy đi cùng luôn, cả hai bé nữa…nghiêm trọng quá mà phải tới bệnh viện thì anh bảo bà xã chăm em cũng được…sáng mai anh có cuộc họp quan trọng không thể không dự…với lại vợ anh chu đáo lắm…em yên tâm…cái gì cơ…em bảo gì…à…vậy thì tốt quá rồi…được rồi…ngủ ngon…”



Chị Hà vừa định ra lấy đồ để thay thì lại nghe chồng bảo.



-“Cô ấy được hàng xóm giúp rồi, chỉ sưng bầm chút thôi không nguy hiểm, không phải qua nữa.”



Ông xã ném điện thoại xuống giường, mệt mỏi cởi bỏ chiếc áo sơ mi xanh. Thường ngày chị hiếm khi nhìn chằm chằm anh, hôm nay vô tình thế nào lại bị cơ bắp kia làm cho điêu đứng.



-“Sao thế?”



-“Chồng…đẹp trai…”




Hai con người, ở với nhau bằng hai chữ trách nhiệm, liệu còn có thể duy trì được tới bao giờ?



Đưa lũ nhóc đi học, anh tình cờ nhìn qua quán ven đường thấy có cô cậu sinh viên ôm eo nhau cùng húp tô phở, đột nhiên thấy chạnh lòng, đột nhiên tự hỏi, mình đã già đến vậy sao?



Công việc chất đống ngày nào cũng như ngày nào, về nhà thì sinh hoạt như một cái máy. Cũng may thỉnh thoảng còn có người ấy, nếu không anh Hậu nghĩ mình chắc stress đến điên mất.



Chiều tối anh lại có hẹn tiếp khách, cơm nhà chỉ có ba mẹ con nên chị chỉ nhặt nửa mở rau muống thôi, đang dở dang thì có điện thoại, Hà tiện tay ấn mở loa ngoài.



-“Chị à? Em Điệp đây, chị tới đón anh được không? Anh say đang nằm trên đùi em đây này, còn hôn em miết chứ, khó chịu ghê á…”



Cái giọng cô Điệp ỏn ẻn, chị suýt chút nữa rơi cả rổ rau. Hà thất thần một lúc mới phát hiện hàng xóm sang từ bao giờ, chị ấp úng.



-“Cô Nguyệt…”



-“À, nhà chị còn sấu không, em xin vài quả dầm canh…em ngại xuống dưới kia…”



-“Có…còn…cô đợi tôi chút…”



Chị lấy sấu cho cô mà tay vẫn chưa hết run. Chẳng biết cô ấy có nghe thấy không nữa? Nếu vậy thì thật xấu hổ hết sức.



Cô Nguyệt cảm ơn, đi một lát xong rồi nghĩ thế nào lại vòng lại, vọng vào ý kiến.



-“Chị Hà đừng trách em nhiều lời nhé, cùng là đàn bà con gái với nhau nên em thấy ức thay. Em biết với tính chị thì kiểu gì cũng ngồi ở nhà chịu đựng thôi, nhưng chị đừng thế nữa, chị tới đón anh đi, đàn ông say vào là khó kiểm soát lắm. Giờ bọn cờ hó nó cao tay kinh khủng…cẩn thận mất chồng như chơi đó…”



-“Em gọi taxi nhé, đi hay không là chị quyết định.”



Em ấy nói cũng chẳng sai. Chị ngồi bần thần một hồi, rốt cuộc quyết định dắt theo hai con xuống, bảo lái xe chở hai bé về ông bà nội gửi trước rồi mới vòng tới địa chỉ mà cô Điệp nhắn tin.



Đó là một quán karaoke khá sang trọng, cô Điệp ngồi hững hờ, áo sơ mi xộc xệch bung hai cúc, dây áo trong cũng tuột mất từ bao giờ. Còn chồng chị, đang ngủ ngon lành say đắm trong lòng cô.



Chị đứng nhìn họ, trong phút chốc cả người căng cứng, chẳng biết phải làm gì cho phải?