Vì Vợ Là Vợ Anh!

Chương 30 :

Ngày đăng: 11:35 19/04/20


Trong quán trà có cô thư ký sụt sịt thút thít với sếp.



-“Chị Hà đi rồi anh à…anh không cần giả bộ nữa đâu…tình cảm của anh em biết cả mà…”



Ba Sò ngẩn ngơ nghe cô trình bày mãi mà chẳng hiểu gì sất.



-“Cô uống lộn thuốc hả?”



-“Anh đừng xấu hổ nữa…em cũng thương anh mà…”



Nói tới đây thì cô nức nở oà khóc.



-“Âu cháo anh mua cho em khi ốm, những cử chỉ quan tâm thường ngày, rồi cả chiếc vòng tay bằng vàng trắng nữa, em luôn trân trọng mà anh…em biết anh có gia đình rồi…nhưng tình yêu này em không thể dừng lại được…em tình nguyện làm người xấu…anh cũng thương em mà…chúng ta…thật khổ cho chúng ta…”



Anh Hậu chợt bật cười khanh khách, tự hỏi mình đã gây nghiệp chướng gì không biết?



Chẳng nhẽ lũ nhóc thời nay đứa nào cũng dễ ăn dưa bở như vậy?



Chồng nhấp ngụm trà từ chiếc chén của vợ rồi mới điềm tĩnh phân trần.



-“Em đi quá xa rồi Điệp à, tình yêu khỉ gì chứ? Hôm lâu rồi bà xã đi hội giảng dưới tỉnh nên anh mới phải mua cháo cho con, chú Thắng bảo cô ốm nên anh tiện tay lấy thêm một suất. Với cả chiếc vòng tay nữa, đợt đó anh đặt bộ trang sức kim cương cho Hà thì người ta khuyến mại, cái đó là bằng inox mạ bạc thôi, thấy cô thích nên anh cho luôn, chả nhẽ cô không phân biệt được vàng trắng với inox?”



Có người sốc nặng, nước mắt giàn giụa. Mặc cho cô van xin, ăn năn hối lỗi giám đốc vẫn cương quyết cho nghỉ làm.



Chẳng qua vì anh họ Điệp là bạn thân lâu năm của sếp chứ không thì làm sao một người không bằng cấp như cô có thể kiếm được công việc ngon tới thế?



Cuộc đời đúng là lạ, nhiều khi tính toán cẩn thận kỹ càng, cứ ngỡ sắp đạt được mục đích thì tất cả mọi thứ lại đùng một cái vỡ tan như bong bóng xà phòng.



Đôi lúc làm sai rồi, chẳng thể ước thời gian quay lại được nữa.



Anh Hậu vốn ghét loại đàn bà quỷ quyệt nên nhìn người trước mặt tức tưởi một chút thương cảm cũng chẳng có, cứ thế thở dài chán nản rời quán.



Ra tới xe thấy vợ đang chăm chú nhìn chiếc áo ấy thì có anh chồng mặt mũi đỏ như cà chua chín, ngập ngừng mãi mới thốt lên lời.



-“Mình…mình…mở quà rồi hả?”



Chị Hà giật nảy, chưa kịp thanh minh thì đã thấy chồng gãi đầu gãi tai.
-“Bác Hà đi thay đồ xuống đây chơi đi, lúc nãy em chuẩn bị hai bộ đồ bơi đó.”



-“Thôi kỳ quặc lắm dì à.”



-“Bác nói thế là bác xỉa đểu em kỳ quặc hả?”



-“Đâu có…mọi người chơi đi…chị không hợp…”



Chị từ chối mà em gái nhất mực rủ rê. Hai bé cũng bò lên làm nũng, năn nỉ chẳng được thành ra cả đám quyết định lôi cái người cổ hủ cố chấp nào đó xuống nước.



Mẹ Hến bị ướt nhẹp, ở bên dưới rồi mới thấy mát mát với cả vui lắm nên đắn đo mãi rốt cuộc đồng ý vào trong thay đồ bơi. Rẽ tắt hướng nhà gấu, vừa đi bộ qua chiếc cầu tre thì nghe tiếng trẻ con kêu ba Hậu khiến chị giật nảy. Nghĩ bụng cũng buồn cười, đàn bà có khác, hơi chút là lo sợ linh tinh.



-“Ba Hậu…ba Hậu…ba Hậu kiệu Bi…ba Hậu ơi…ba Hậu…”



Đi một lúc thấy tiếng gọi rõ dần, thanh âm háo hức rộn ràng lắm, có bà vợ theo phản xạ tự nhiên liền quay người, giọng của một cậu nhóc chừng ba bốn tuổi.



Quan trọng hơn, ba Hậu của bé, và ba Hậu của Hến Sò, là một người.



Sắc mặt chị dần tái mét, áo quần thấm nước ban nãy bám sát vào người khiến da thịt lạnh toát, trống ngực từng cơn nhức nhối.



Là cơn ác mộng thôi phải không?



Chồng chưa trông thấy vợ, nhưng người phụ nữ đó lại liếc chị rồi khẽ nhếch mép cười khẩy. Lẽ nào cô ấy biết rất rõ về chị?



Lời anh Sáu, lời cô Nguyệt bỗng dưng văng vẳng bên tai, chưa bao giờ chị thấy mình ngu ngốc đến vậy. Phải chăng đây cũng là lý do ông xã không cần con trai?



Cổ họng mẹ Sò nghẹn đắng, chị từng nghĩ, gia đình chị, bốn người rất hạnh phúc. Bây giờ mới nhận ra, gia đình ba người họ cũng viên mãn chẳng kém.



Lạnh.



Buốt.



Đau đớn đến nhói gan nhói ruột, xót xa như bị ai tra tấn rồi sát từng lớp muối vào tim.



Cảm giác này, có ai thấu?