Vì Vợ Là Vợ Anh!
Chương 43 :
Ngày đăng: 11:35 19/04/20
Trời khuya man mát, trăng sáng vằng vặc làm nổi bật quả đầu nhầy nhầy nhơn nhớt chỗ trắng chỗ xám của ba Hến. Mẹ Sò đứng từ xa mím môi nhịn cười mà đỏ bừng hết cả mặt, chồng chị ngược lại giận sôi máu lầm ba lầm bầm.
-“Mấy cái con ranh con mắt trợn ngược hết lên trời à mà không nhìn thấy bố mày?”
Vẫn biết ông xã nóng tính nhưng đôi co cả với chim thì vợ cũng xin thua.
-“Mình làm gì mà ngơ ngơ như con ất ơ thế? Hến Sò còn ở trên nhà không ai trông đấy.”
Chị Hà nghe chồng nhắc mới giật mình vội vã chạy về với con. Cũng may hai cục bông nhỏ vẫn đang ngủ rất ngon lành, cái miệng chúm chím yêu ơi là yêu ý. Mẹ thơm các em chùn chụt rồi kéo chăn chui rúc cùng luôn.
Khổ nỗi mới gà gà gật gật được một chút đã có người hắng giọng nơi đầu giường.
-“Mình sao không về phòng?”
-“Đêm nay em ngủ với con.”
Vợ trả lời nhỏ nhẹ rồi quay vào ôm tụi nhỏ, chồng không chịu níu áo hỏi han.
-“Giường bé xíu như này ba mẹ con nằm sao được? Đau lưng lắm, rồi mai sau chưa già nó đã còng đấy.”
-“Mặc kệ em.”
-“Hay mình sợ hôi à? Đừng lo, anh tắm gội sạch sẽ rồi mà, không tin mình ngửi kiểm tra thử đi?”
Anh Hậu mặt dày dí cả bộ tóc ướt vào mặt vợ. Chị Hà thấy phiền phức khó chịu lắm, mà sợ ba Hến chơi lầy quá nhỡ làm hai đứa thức giấc thì khổ nên mẹ đành phải nhượng bộ ngoan ngoãn nghe lời chồng trở về phòng.
Kể cũng lạ, bên kia thoải mái bao nhiêu thì về đây không khí ngột ngạt bức bối bấy nhiêu, lăn qua lăn lại mãi mà chẳng thể nào chợp mắt nổi. Chồng chị bên cạnh cũng chưa ngủ, anh ngập ngừng mở lời.
-“Thôi thì mình đàn bà nông nổi, chuyện hôm nay anh tha thứ. Đừng bao giờ nhắc lại nữa.”
Đêm muộn rồi xảy ra xung đột lần nữa thì cũng chẳng hay ho gì nên mẹ Sò nhịn ba Hến, không tranh luận ầm ĩ mà chỉ nói nhỏ.
-“Em quyết rồi mình à, sáng mai em sẽ gửi mail mình xem giùm em, có chỗ nào chưa hợp lý thì chúng ta thảo luận sau.”
Anh Hậu nghe vợ trình bày mà ruột gan sôi sùng sục. Từ xa xưa các cụ đã có câu dạy vợ từ thủa bơ vơ mới về, ấy thế mà anh lại không nghe.
Âu cũng là do anh chiều bà xã quá, để bây giờ chị kiêu căng vênh váo quá rồi, nào có cái thể loại đàn bà con gái ương bướng ngang ngạnh đến thế là cùng?
-“Mình trèo lên đầu anh mà ngồi luôn đi này.”
Anh Hậu từ lúc xuống máy bay lòng đã vui khấp khởi rồi. Đôi giày đó là hàng thiết kế độc quyền đặt từ bên Pháp, cũng chính là mơ ước bao lâu nay của chị Liên. Một người sành điệu như mẹ Bi còn mê mẩn nữa là người cổ hủ như mẹ Sò, thời khắc nhìn thấy chắc sướng phát rồ lên mất.
Ai đó trộm nghĩ đợt này nếu vợ biết điều nhận lỗi xin xỏ chắc anh cũng bỏ qua thôi chứ cũng chẳng chấp đàn bà làm gì. Nào đâu ngờ về tới nhà bà xã còn không thèm ra mở cửa, quà sinh nhật đặt nguyên trong hộp chưa động, đơn xin ly hôn vẫn ngay ngắn trên bàn.
Ba Hến điên cả tiết, hầm hầm lao vào phòng ngủ quát tháo inh ỏi. Mẹ Sò đầu óc ù ù như có cả đàn ong bay qua lượn lại nhưng vẫn cố gượng dậy nhỏ nhẹ.
-“Mình hứa sẽ nói chuyện nghiêm túc bình tĩnh mà?”
-“Anh hứa…ừ thì anh hứa…nhưng anh không nhịn được. Mình bị dở người à? Hay uống lộn thuốc? Chẳng nhìn ở đâu xa, nhìn ngay Liên kia kìa, một thân một mình nuôi con khổ biết bao. Còn mình, sướng quá rửng mỡ hả? Anh lo cho mình còn thiếu cái gì nữa thì mình nói anh nghe xem nào?”
Vợ chán chẳng muốn đôi co nữa, chỉ đơn giản nhìn chồng rồi chua xót hỏi.
-“Em thích màu gì nhất hả mình?”
-“Vàng…xanh…à không hồng…mà tự dưng mình hỏi linh tinh vậy?”
-“Còn nữa, em thích ăn món gì nhất? Em thích làm việc gì nhất vào lúc rảnh rỗi? Em thích nghe loại nhạc nào? Bộ phim yêu thích nhất mọi thời đại của em là gì? Em thích được tặng cái gì nhân dịp sinh nhật hoặc các ngày lễ đặc biệt? Em đi giày cỡ bao nhiêu? Năm nay em dạy Toán khối mấy? Hiện tại trong trường em có chủ nhiệm lớp nào không? Mình trả lời được bao nhiêu câu?”
Ai đó đột nhiên bị đơ, có những chuyện tưởng dễ mà lại như đánh đố không bằng. Có ông chồng tới giờ mới hiểu hiểu ra vấn đề, khổ nỗi chưa kịp nghĩ gì thì điện thoại kêu réo rắt, lại đành phải khất bà xã giờ anh đi có việc gấp, tối về bọn mình sẽ bàn bạc cụ thể.
Ba Hến đi một lát thì bụng mẹ Sò bắt đầu quặn thắt, tưởng nín một lúc là qua như mọi lần, ai ngờ lần này bị nặng, từng cơn từng cơn đau đến tái tê. Cổ họng bắt đầu nôn nao khó chịu, chị với điện thoại gọi cho chồng mà anh mãi không bắt máy, rốt cuộc không biết làm sao đành nhấn số em gái.
Dì Hợi nghe giọng bác Hà đứt quãng thì hơi hoảng, ba chân bốn cẳng lao chạy xuống lấy xe máy rồi phi như bay đến Royal. Tới nơi thấy bác nằm thở yếu ớt trên nền nhà, xung quanh rất nhiều máu tự dưng người dì cứ bủn rủn hết cả ra, bấm gọi cấp cứu thôi mà run cầm cập luôn.
Trên đường đi bác nôn nhiều lắm, mà công nhận bác này gan chịu đau giỏi. Từ nhỏ đã vậy rồi, cùng bị ngã dì la om sòm lên còn bác thì chỉ cắn răng nín nhịn thôi. Mẹ Tôm xót ruột khóc rưng rức làm mẹ Sò phải nắm tay động viên ngược trở lại mãi mới nguôi.
Cũng may năm ngoái ba làm thẻ VIP cho mấy chị em rồi nên mọi thủ tục đều rất tối giản cộng thêm dịch vụ cực kỳ tốt, xe cứu thương tới cổng bệnh viện là đã có đội ngũ y tá bác sĩ mang xe đẩy cáng ra đón rồi.
Thế nào mà trái đất tròn, dì Hợi vừa cúi xuống tháo cái dép ra để chạy chân đất cho tiện thì ngẩng lên đã thấy bóng dáng anh rể ôm người phụ nữ khác trong lòng tình cảm lắm, còn hối hả hỏi các y tá xem đau bụng kinh thì tới khoa nào.
Cớ sao dì chỉ là người ngoài cuộc thôi mà cũng thấy nghẹn đắng thế này?
Mẹ Tôm chẳng rõ bác Hà có nhìn thấy cảnh ấy không? Chỉ biết rằng từ nãy tới giờ bác kiên cường là vậy mà nay nước mắt lại lặng lẽ chảy. Nhìn chị gái mà lòng dì nhói, định ghé tai an ủi vài câu mà đột nhiên thấy mặt bác trắng bệch lạnh lẽo, rồi sờ chân tay cũng lạnh toát theo.
Có vẻ mọi người xung quanh cũng thấy sự bất thường của mẹ Sò nên vị bác sĩ lớn tuổi nhất vỗ nhẹ hai má chị rồi ngay lập tức thực hiện sơ cứu. Dì Hợi lo quá luôn mồm hỏi thăm loạn hết cả lên, bác Hà thì mãi không có động tĩnh gì cả.
Một lát sau dì nghe bập bõm người ta bảo bệnh nhân mất ý thức rồi giờ phải chuyển gấp sang phòng cấp cứu số ba thì sợ đến nghẹt thở, nín không được thành ra oà khóc nức nở. Dì chỉ có mỗi bác Hà là chị gái thôi, hôm nay bác làm sao thì chắc dì băm vằm thằng anh rể khốn nạn với con mắm kia thành trăm ngàn mảnh mất.