Vì Vợ Là Vợ Anh!

Chương 46 :

Ngày đăng: 11:35 19/04/20


Anh Thanh sợ chị Hà lo nên vội nhắn tin bảo yên tâm không sao đâu, thầy sẽ giải thích rõ với chồng em. Mẹ Sò vẫn còn sốt lại cộng thêm tác dụng của thuốc nên ngồi bần thần một lát rồi ngủ miết lúc nào không hay.



Thực ra sự việc cũng chẳng có gì, trái đất tròn con trai bác Vân học trường thầy Thanh, đôi ba câu chuyện thế nào mà lại lọt ra vụ anh Hậu và cô người yêu cũ. Thầy xót trò, lại còn tình cảm nên không kiềm được chủ động cầm tay chị khuyên nhủ động viên đôi lời.



Thế nào mà qua anh Hậu nhìn lại thành vợ mình gian gian díu díu. Thầy Thanh biết đáng nhẽ gia đình người ta đang bất hoà thì làm người lương thiện phải xông vào can ngăn. Nhưng mà càng nghĩ mà tức thay chị Hà, càng ngẫm càng thấy thằng này không xứng nên cũng vô liêm sỉ luôn một thể.



-“Chú hỏi cái gì mà hỏi? Chú nhìn thấy thế nào thì nó là như thế đó.”



Anh Hậu tức tái mặt, giận dữ túm cổ áo đối phương tra khảo.



-“Bao lâu rồi? Tôi hỏi các người được bao lâu rồi?”



-“Mười năm… hai mười năm…à không ba mươi năm. Chú đừng có tưởng chỉ mình chú với con Liên mới biết yêu đương thắm thiết nhé, bọn đây là thanh mai trúc mã quen nhau từ lúc còn cởi truồng cơ, chẳng qua vì hiểu nhầm nho nhỏ mà mới lạc mất nhau thôi.”



Có người chém gió thành bão, có người tức hộc máu.



Thì ra là vậy, quen nhau từ nhỏ.



Thanh mai trúc mã, ngọt ngào lãng mạn khác gì tiểu thuyết không hả? Nào là em với thầy không có gì cả, người em yêu là mình, nào là em chỉ hứa bừa động viên tinh thần thầy thôi.



Giả tạo.



Quá giả tạo.



Dù sao hai anh đều là đàn ông trưởng thành rồi nên hôm ấy không đến mức đánh nhau, nói chuyện rõ ràng xong rồi thì thôi. Bác Thanh lúc đầu hơi cắn rứt lương tâm nhưng sau càng nhìn ba Hến càng thấy thất vọng, vợ chồng chăn gối bao nhiêu năm trời còn không tin tưởng nhau thì giải thoát là cách tốt nhất.



Về phía anh Hậu, chỉ có vài hôm liên tiếp mà xảy ra biết bao nhiêu là chuyện, thất vọng mệt mỏi chán chường chẳng còn biết đi đâu cả ngoài tìm tới chị Liên.




Vợ quả quyết khiến chồng phát bực.



-“Sao lằng nhằng thế, mình có thương con đâu mà đòi nuôi với chả dưỡng? Giả tạo màu mè ít thôi anh mệt mỏi lắm.”



Chị cố giữ cho không khí gia đình yên ấm nên chỉ bảo nhỏ nhẹ rằng thôi thì có gì để toà án giải quyết rồi toan bỏ vào phòng chơi với con. Anh Hậu thấy vợ bất cần thì bốc hoả, kéo chị lại quát tháo.



-“Mình đúng là ngang như cua, không thể chấp nhận nổi. Mình muốn đi với thằng chó đó thì đi một mình thôi việc gì phải lôi Hến Sò theo chịu khổ cùng, con gái ở với ba dượng nguy hiểm bỏ xừ đi được, không nghĩ cho chúng nó à?”



Mẹ Hà nghe chối tai quá rốt cuộc cũng phải bật lại.



-“Mình nói linh tinh quá mình à, thằng nào? Em chẳng theo thằng nào hết. Không ở với em chả nhẽ ở với chị Liên?”



-“Liên khác, cô ấy là người cực tốt. Bọn trẻ sẽ có cuộc sống vui vẻ.”



Hai người giằng co một hồi, chồng không kiềm chế nổi buông những lời cay nghiệt xúc phạm vợ. Vợ cũng tức nước vỡ bờ thành ra giận quá, cắn chồng rồi đạp một cái thật mạnh.



Anh Hậu bị bất ngờ, đầu đập ngay vào tủ bếp, loạng choạng ngã dúi dụi xuống đất bất tỉnh. Chị Hà lay mãi mà chồng không có động tĩnh gì thì hoảng loạn lắm, định chạy vào nhà lấy điện thoại gọi cấp cứu thì nghe Sò khóc lóc chất vấn.



-“Mẹ Hà ơi sao mẹ Hà đẩy ba Hậu ngã?”



Bé Hến cũng nức nở, hai đứa vội vã lao vào gọi ba, rồi chúng quay lại hỏi chị rằng, mẹ Hà ơi sao mẹ Hà độc ác quá vậy?



Mẹ nghe con mếu máo mà điếng cả người. Giây phút ấy chị tưởng như cả người bị rơi tự do xuống mười tám tầng địa ngục. Chồng không thương đã đành nay hai cục bông nhỏ lại ghét mẹ, có người cảm giác mọi thứ trong tay dần dần vụt mất.



Tim đau nhói, chị tự hỏi phải chăng mình là người không ra gì nên mới rơi vào hoàn cảnh ngang trái này?