Vì Vợ Là Vợ Anh!

Chương 48 :

Ngày đăng: 11:35 19/04/20


Mẹ Bi thấy ba Hến tròn mắt ngạc nhiên thì tim đánh thịch một cái, người cũng rờn rợn nổi gai ốc, chị rút ví lấy ít tiền mặt đưa cho anh rồi dịu dàng quan tâm.



-“Cũng không nhiều nhưng anh cầm lấy tiêu tạm nhé, em thương anh quá nên mới bực đó. Mặc dù em thấy bất công nhưng thôi, nếu anh thích thế thì em cũng đành chịu, mình về ở bên nhau, có rau ăn rau có cháo ăn cháo, cùng lắm là như ngày sinh viên chứ gì.”



Chị cố ý nhắc tới hai từ “sinh viên”, anh Hậu chợt nhớ về thời xa xưa. Lần đầu tiên gặp Liên anh không thấy chị đẹp ngất ngây như hồi nhìn thấy mẹ Sò, nhưng ở trong cái trường hiếm nữ như Bách Khoa là rất nổi bật rồi, ngày đó được bao nhiêu vệ tinh tán mà chẳng hiểu sao cô ấy vẫn chọn yêu thằng nghèo kiết xác như anh.



Hồi mẹ Bi mang thai cũng tội lắm, hai gia đình đều khó khăn lấy đâu ra đồ tẩm bổ. Bạn bè cùng tuổi còn đang thì con gái mơn mởn sắc xuân, chị lại suốt ngày bị ốm nghén khổ sở, cộng thêm thi cử nhiều môn thành ra sắc mặt lúc nào cũng xanh xao.



Tới bây giờ nghĩ lại, anh vẫn không khỏi áy náy.



-“Sao suy tư vậy? Đừng có nói là anh sợ em tham tài sản của vợ chồng anh nha. Em buồn đấy.”



Anh Hậu nghe chị Liên chất vấn tự dưng thấy mình dở hơi quá, quen biết hơn chục năm rồi, lại còn trải qua cả thời thanh xuân bên nhau, người con gái này như thế nào anh còn không rõ?



Chỉ là, mãi vẫn trẻ con khiến người ta phải lo lắng.



-“Liên à, giờ làm mẹ rồi chứ có còn mười tám đôi mươi đâu hả em? Ăn nói cũng phải biết trước biết sau chứ, nhiều khi người ta không hiểu rõ lại nghĩ em tham lam xấu tính đó.”



-“Cả thế giới có thể ghét bỏ em, nhưng chỉ cần anh tin em là đủ.”



Anh Hậu phì cười, chị lúc nào cũng nũng nịu âu yếm như cô nhóc vậy. Nhưng thôi có sao đâu, ít ra trên đời còn một người đàn bà thực lòng yêu thương, để ngoài tai mọi định kiến xã hội mà ngày ngày sẻ chia bầu bạn cùng anh.



Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không bỏ mặc nhau chứ chẳng như ai đó, thầy giáo cũ về nước một thời gian là rục rịch đá bay chồng ra khỏi nhà.



Bao nhiêu ngày qua rồi mà nghĩ tới chuyện mèo mả gà đồng của chị Hà anh Hậu vẫn thấy đắng không tả nổi. Chị Liên an ủi người yêu cũ vài câu rồi rủ đi trượt cỏ. Cái trò này kể cũng thú vị ra phết, mỗi tội anh Hậu thấy mình già xừ nó rồi còn trượt trượt quái gì nữa, không hợp chút nào hết.
-“Mình cứ thưa trước rồi em sẽ gặp ba nói chuyện sau, em bảo…”



-“Bảo gì cơ?”



-“Thì bảo…bảo…như mình viết đơn đó…chăn gối…chăn gối bất đồng…”



Gớm cái mẹ Sò này, bao nhiêu năm rồi mà cứ ngại ngùng như mới cưới ấy, ba Hến tự dưng thấy buồn cười, ghé đầu vào trêu chọc.



-“Tớ hỏi thật bạn Hà câu này này, ấy ấy ý, có bao giờ bạn thấy sướng không?”



Chị Hà ngượng đỏ bừng hết cả mặt, lí nhí bảo chồng đi ngủ đi rồi trùm chăn qua đầu cho bớt thẹn. Mãi một lúc sau nghĩ thế nào chị lại chui ra trả lời.



-“Có thì có, nhưng đau nhiều hơn bạn à, tại cà rốt quá cỡ.”



Chẳng rõ trách móc hay khen ngầm nữa, tuy nhiên một câu đó cũng đủ khiến hai bạn mắc cỡ đến mức cả ngày hôm sau chẳng dám nhìn thẳng vào mặt nhau, mãi tới lúc tối mịt trước khi xách vali ra khỏi nhà bạn Hậu mới ngập ngừng dặn bạn Hà.



-“Sáng mai anh có việc không qua được, mình cứ nói dối con là anh đi làm rồi.”



Chị lặng lẽ gật đầu.



Anh đi rồi căn nhà trở nên ảm đạm đến lạ kỳ, đôi gối uyên ương rực rỡ giờ chỉ còn một, chiếc giường cũng trở nên rộng rãi quá mức.



Đột nhiên nước mắt chị chảy, có những chuyện là do chính mình quyết định, có những việc đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi, mà tới lúc nó xảy ra thật trong lòng lại trống rỗng não nề khó tả.