Vì Vợ Là Vợ Anh!

Chương 65 :

Ngày đăng: 11:35 19/04/20


Bà Mây vội vàng lấy kính lão ra đeo, ngấu nghiến đọc như muốn nuốt gọn từng từ từng chữ. Gương mặt bà trong phút chốc đã hưng phấn rạng ngời.



Trời phật phù hộ, rốt cuộc bà cũng có một thằng cháu trai.



-“Bác à, nhưng bác đừng giao bằng chứng này cho người khác nha bác, chỉ sợ họ không tin lại vu khống con làm giấy tờ giả mạo thì chết. Nhất là chị Vân ý, chị ấy giàu nên có thể mua được bác sĩ, chắc chắn sẽ về phe mẹ Sò mà nói con bịa đặt.”



Cái con Vân thì bà còn lạ gì nữa, cả thằng Đăng nữa, hai vợ chồng nhà nó mất dạy như nhau mà.



-“Con cứ yên tâm tin tưởng ở bác. Thế thằng Hậu biết chưa con?”



-“Dạ, con cũng không rõ nữa. Anh nhận Bi là con nuôi, chắc anh cũng biết, tại anh thương thằng bé lắm bác à. Con đoán anh sợ ba nên cố ý không thừa nhận.”



-“Ừ thôi con thông cảm cho nó, ông Hải nhà bác hơi khó tính. Nhưng con đừng lo, việc này bác sẽ dàn xếp chu toàn cho con và Bi.”



Bà Mây với chị Liên kể ra hợp chuyện ghê gớm. Trước kia có lần bà tức nhà nọ chửi nhà kia mà mỗi lần như vậy chị Hà không ủng hộ mẹ chồng thì thôi lại còn ra điều cao sang nhắc nhở mỗi người có một quan điểm sống, mẹ đừng bức xúc nhiều làm gì cho chóng già.



Đó, bảo thế có ức không cơ chứ?



Nhưng chị Liên thì khác, chị với bà ngồi mỉa mai người này xỉa xói người khác, hết chuyện hàng xóm láng giềng lại sang chuyện phim ảnh.



-“Dạo này bác có xem cái phim Vợ Anh chiếu trên tivi lúc sáu giờ tối không ạ?”



-“Có, phim dài tập của đài truyền hình PD chứ gì? Cả khu bác xem, bàn tán rôm rả lắm. Đùa chứ cái con hồ ly sống dai như đỉa, nhạt nhẽo phát chán luôn. Thế mà mỗi lần về ăn cơm thấy con Vân con Hà thích phát cuồng lên mới sợ chứ con. Bọn nó còn hỏi bác rằng nếu ba Hải ngoại tình thì mẹ mong ba về với mẹ vì người kia xấu quá ba không có chỗ nào về hay là vì ba nhận ra ba không thể sống thiếu mẹ? Con bảo thế có khắm không?”



-“Quá khắm chứ bác, hỏi vớ hỏi vẩn chả liên quan. Đợt vừa rồi con tức quá gửi hẳn tâm thư bức xúc tới cái con biên kịch yêu cầu viết tập cuối luôn đi.”



-“Thế nó có trả lời con không?”



-“Có bác à, nó lý sự rằng bây giờ không thể vì một người mà kết thúc phim, hứa khi nào có hơn một nửa lượng theo dõi gửi đơn khiếu nại tới đài truyền hình thì sẽ viết tập cuối. Nhưng rốt cuộc chẳng mấy người viết đơn cả, con đoán họ còn muốn xem tiếp để ném đá cho vui, chứ phim nhảm không có chút giá trị nào như này chắc chỉ có những người rảnh rang mới thích thôi.”



-“Con nói chí lí, ôi chao ôi con biết con Hà nó phát ngôn ngứa tai như nào không? Nó bảo đạo diễn đã nói trước là ông ấy dẫn dắt theo kiểu những mẩu chuyện nhỏ nhặt quanh ta, phim gia đình nên sẽ bị hạn chế đối tượng theo dõi, nhất là những người ưa chuộng phong cách sôi động tình yêu cuồng nhiệt.”



-“Ôi dào, chỉ giỏi bao biện. Mẹ Sò văn hoá lùn cả ngày rỗi rãi không có việc gì làm nên thích rồi bênh cái phim đó là đúng rồi, con cũng chẳng bất ngờ.”



-“Ừ, bác cũng nghĩ thế, mà nó lại bảo mỗi một món ăn dọn ra có người thấy mặn có người thấy nhạt là chuyện bình thường, mẹ đừng nên nhục mạ những người có sở thích khác mình như vậy. Đúng là dở hơi, ngu dốt mình tốt bụng khai sáng cho lại còn không biết ơn.”



-“Đúng bác ạ, phải chửi cho mà sáng ra, để lần sau còn tiến bộ chứ ạ.”



Hai mẹ con buôn dưa bán lê cả tiếng đồng hồ mà vẫn rôm rôm rả rả ấy. Bà chơi với Bi lâu lắm, bà còn dắt Bi đi siêu thị mua cho thằng bé bao nhiêu áo quần, mãi tới chiều tối mới về nhà ý kiến ý cọ với ông Hải.



-“Con Hà ngoại tình với thằng Thanh đó, tôi không thể chấp nhận được đứa con dâu như thế nữa. Ông gọi bọn nó về rồi bảo con nặc nô đó viết đơn giải thoát cho con trai tôi đi.”



Bà nghiêm túc là thế mà chồng bà vẫn thản nhiên xem tivi như điếc vậy.



-“Ông Hải, ông nghễnh ngãng hả? Con trai bị cắm sừng như thế ông không xót sao?”



-“Bà hâm à? Im mồm để tôi nghe Hoài Linh diễn cái.”
Nhưng mẹ Hà mãi chưa về à.



Hến Sò bắt đầu sốt ruột hỏi thăm ríu rít cả lên, anh Hậu sực nhớ ra vợ đi chơi nên đành động viên con gái chịu khó đợi. Hai cục bông nhỏ đòi gọi điện kêu mẹ về mà ba không cho phép à, tụi nhóc xị mặt kêu đói, ba chiều con vào bếp rang cơm.



Lúc này bé Hến mới hí hửng chạy tới điện thoại bàn bấm số. Gọi hai lần mà chẳng thấy mẹ Hà nhấc máy ý.



-“Hay chị Hến nhớ nhầm số mẹ Hà rồi?”



-“Đâu có, chị nhớ đúng mà.”



Nhóc con kiên nhẫn gọi lại lần nữa, nghe giọng mẹ ở đầu dây bên kia mừng huýnh luôn.



-“A…mẹ Hà…mẹ Hà ơi Hến nè…”



-“Sò nữa nè mẹ Hà ơi…mẹ ơi mẹ đi đâu thế? Tối nay mẹ có về không? Mấy giờ mẹ về ạ?”



-“Mẹ có chút việc tầm mười một giờ mẹ về nha, Hến Sò ngủ ngoan nhé.”



-“Ứ ừ không được đâu mẹ Hà ạ. Mẹ ơi mẹ về nhanh lên nhá, Hến với em Sò với ba Hậu có cái này cho mẹ hay cực kỳ luôn ấy. Với cả…với cả tụi con nhớ mẹ Hà lắm rồi, để hôm khác đi làm việc được không ạ? Bây giờ mẹ Hà về ngay về luôn nha mẹ Hà.”



-“Hến ơi Sò ơi…ra ăn cơm con…”



Lũ trẻ nghe giọng ba gọi liền hoảng hốt dập máy. Chị Hà vừa đặt điện thoại xuống bàn thì anh Thanh cũng thả vào lòng bàn tay chị một sợi dây chuyền bằng vàng trắng, mặt của sợi dây đó màu tím trong suốt, trạm trổ dựa trên hình ảnh của đoá hoa oải hương, trông kiêu sa lấp lánh vô cùng.



Bên dưới có khắc ba cái tên Hà Hến Sò.



Không thể phủ nhận được, chị Hà rất cảm động. Nếu thầy đặt hai từ Thanh Hà lồng vào nhau sẽ là chuyện bình thường, nhưng ở đây lại là tên ba mẹ con chị. Thầy lúc nào cũng nghĩ cho chị, vậy mà cớ làm sao chỉ đi chơi với thầy có mấy tiếng thôi lòng chị cũng không yên?



Giọng hai cục bông nhỏ cứ luẩn quẩn trong đầu à, hại mẹ sốt ruột mãi không nguôi.



-“Anh chở em về nhé!”



Thầy với áo khoác cho trò cưng rồi lịch sự đề nghị. Thầy với chị đi xe mất cả tiếng mới tới đây, nhà hàng này nằm ở ngoại thành, hồ nước rộng lớn mênh mang được anh bố trí thả hoa đăng sáng lung linh huyền ảo.



Mất công là thế nhưng lại không hề ca thán dù chỉ một câu, sẵn sàng đặt cảm xúc của mình sau cảm xúc của chị. Thầy đối với chị, chính là nâng niu trân trọng.



Còn chị đối với thầy, tới bây giờ có lẽ vẫn chỉ dừng lại ở hai từ kính trọng.



-“Thầy…em xin lỗi thầy…thầy bảo em phải làm sao đây?”



-“Em cứ làm những gì khiến em thoải mái nhất.”



Thầy càng tâm lý thì chị càng khó nghĩ, trong lòng quả thực rối bời hơn bao giờ hết. Nên ở lại tận hưởng bữa tối lãng mạn hay nên về với con, về với người chồng chưa từng nhớ ngày sinh nhật của chị?



Nếu các mẹ bỉm sữa rơi hoàn cảnh này, không biết các mẹ ấy lựa chọn ra sao nữa?