Vì Vợ Là Vợ Anh!

Chương 9 :

Ngày đăng: 11:35 19/04/20


Có người vợ đã chuẩn bị tâm lý.



Thậm chí chị đã tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp, rằng anh sẽ gian dối, sẽ chối quanh. Nhưng điều chị không ngờ được là, anh lại trả lời đầy nghiêm túc.



-“Con một người bạn bị ốm nên anh tới giúp, lúc nãy người ta vừa gọi điện bảo thằng bé ổn rồi.”



Chị nhất thời choáng váng chẳng biết làm sao, đó đúng là nội dung trong tin nhắn rồi mà. Còn gì đâu mà vặn vẹo hỏi han nữa? Chả nhẽ chị quá đa nghi chăng?



Đúng là sự đời, có những tình huống chẳng thể lường trước được. Anh đàng hoàng tử tế hay giống người ta nói, đàn ông đa tình, vợ và bồ đều không thể bỏ?



Có thể chồng quá thẳng thắn, cũng có thể che giấu quá giỏi? Chị chẳng thể phân biệt nổi.



Rốt cuộc, chị, một người mẹ của hai đứa nhỏ, một người vợ coi gia đình là mạng sống, đành phải đánh liều, chấp nhận tin tưởng ông xã.



-“Vợ sao vậy?”



Anh khẽ quay người, tiếp tục giọng trầm trầm.



-“Không phải vợ nghi anh giống bác Đăng đấy chứ?”



Bị chồng nói trúng tim đen, chị đỏ ửng, ấp úng bao biện.



-“Em…đâu có…chỉ hỏi thôi mà…”



Tay anh chạm vào má chị đem theo cảm giác man mát, rồi đột nhiên anh hỏi.



-“Nếu một ngày anh giống ba bé Khôi thật thì sao? Vợ có tha thứ không?”



-“Em…”



-“Nói thật chồng cũng hơi bị băn khoăn đấy. Với tính cách của vợ thì có khi gói ghém chồng rồi nhường luôn cho người ta ý chứ nhỉ? Có khi cũng chẳng có chút nào đau buồn khổ sở đâu…à mà vợ nói anh nghe xem anh mà ngoại tình thì vợ nhỏ được bao nhiêu giọt nước mắt?”



Chồng dồn, vợ ấp úng.




-“Ừ, cô Điệp cứ chơi đi, cũng không có gì làm đâu.”



-“Thôi ạ, ngoài đấy toàn đàn ông, chán chết.”



Hai chị em tâm tình thân mật một hồi, đột nhiên cô nhìn chằm chằm tay chị, ấm ức nói.



-“Ôi, nhẫn cưới của anh chị đó ạ, sao xấu vậy? Anh Hậu cũng kì ghê, hôm trước anh đi công tác còn mua tặng em cái vòng tay bằng vàng trắng này, chị xem đẹp không chị…”



Chị nghe mà điếng người, chẳng biết cô bé này là hồn nhiên vô tư hay cố ý đây? Mấy tiếng trước còn thấy bác Vân dặn thừa, giờ lại thấy bác thực sự là gừng càng già càng cay. Chị cố nhịn, tươi cười hỏi.



-“Xem ra Điệp với anh Hậu NHÀ CHỊ thân nhỉ?”



Người vợ nào đó đã cố ý nhấn mạnh hai chữ NHÀ CHỊ, vậy mà cô thư kí bé nhỏ vẫn trả lời rất ngây thơ.



-“Vâng, em nghĩ chắc do em nhanh nhẹn được việc với lại có chút nhan sắc, sếp quả thật đối với em không tệ, hôm trước em ốm anh còn tự mình đi mua cháo cho em nữa ạ.”



-“Vậy à? Anh Hậu vốn là người tốt bụng mà.”



Cô Điệp trong lòng như có gai, cố tình lả lướt khúc khích thì thầm vào tai đối phương.



-“Ôi dồi làm nhiều lúc em lại cứ tưởng anh thương em cơ chị ạ…”



Chị Hà tuổi cũng chẳng còn trẻ, nhưng những tình huống như này, quả thật không có chút kinh nghiệm nào cả. Người nhơn nhơn như bé Điệp, cũng là lần đầu chị tiếp xúc.



Cũng may con người chị, giỏi nhất là nhẫn nhịn. Thực tình lửa giận ngùn ngụt đến cổ, nhưng vẫn có thể làm như không có gì, nhặt nốt cọng su su cuối cùng, điềm tĩnh đập tỏi bắc bếp.



Có người cảm giác thất bại, bực mình liền chốt hạ câu cuối.



-“Chị à, chị là vợ sếp thì cũng phải biết thân biết phận chút chứ, trông chị ăn mặc cứ như con giúp việc nhà anh Hậu vậy. Nhỡ có khách không biết lại tưởng em là vợ anh thì ngại lắm ạ.”



Hà quay lại nhìn Điệp, cứ ngỡ như đang xem phim, trên đời, có kiểu phụ nữ như vậy ư? Cô ấy, rốt cuộc là hiếu thắng chọc ngoáy hay ra mặt nghênh chiến?