Việc Xấu Trong Nhà
Chương 25 :
Ngày đăng: 14:17 19/04/20
Không ai biết, Phan Lôi sợ hãi tình huống này bao nhiêu.
Mặc dù cô đã yêu Lục Chung, cũng bằng lòng để thể xác và tinh thần vì anh mà nở rộ.
Nhưng Lục Chung ở mặt này lại là người không biết tiết chế, anh chẳng biết chừng mực và dùng lực, thậm chí chẳng biết làm sao để phụ nữ thoải mái.
Vì những ngày sau này của cô được dễ chịu, Phan Lôi phải mặt dày, từng bước từng bước hướng dẫn Lục Chung.
“Hươu ngốc… Chậm… chậm chút đã… anh… anh… hôn em được không?”
Phụ nữ và đàn ông không giống nhau.
Đàn ông rất dũng mãnh và nhanh chóng.
Phụ nữ lại mẫn cảm và từ tốn.
Cô rất muốn cùng anh vui vẻ.
Mà Lục Chung rất biết nghe lời.
Vốn đã cởi sạch mấy mảnh vải mỏng manh trên người Phan Lôi, anh theo thói quen dứt khoát xâm nhập.
Nhưng cô gái dưới thân không ngừng van nài, đôi mắt ngập nước nhìn anh chằm chằm, tràn đầy khát vọng cũng như khẩn cầu.
Tuy ngượng ngùng, nhưng lại lớn mật nhìn anh.
Anh không có cách nào không xúc động.
Thả chậm tốc độ, anh đặt cô bên bờ suối nước nóng.
Nửa người trên của cô tựa vào bờ suối ấm áp, nửa người dưới trần trụi trong nước.
Anh chậm rãi liếm cặp nhũ mềm mại, hệt như con mèoto đang liếm kem vậy, nhấm nháp thành tiếng.
Là bởi vì nước chăng?
Phan Lôi cảm thấy mình không còn là sa mạc nữa, cô cảm giác được luồng nhiệt giữa hai chân trào ra.
Một loại dục vọng… vẩn đục, khác biệt với dòng suối rõ rệt.
Khi tình cảm thăng hoa, hóa ra, cô cũng rất muốn anh.
Lục Chung cũng là một cậu bé ngoan.
Trước đây Phan Lôi không cho anh chạm vào, nên anh chỉ làm lấy lệ, cắm vào động vài cái phát tiết xong là hết việc.
Nhưng bây giờ khác biệt chứ, cô gái thở dốc dưới thân, sẽ thét chói tai, sẽ ngượng ngùng rụt thân thể lại còn lớn mật nhìn anh.
Anh không biết nên làm sao, chỉ theo mệnh lệnh củacô.
Hôn cô.
Hôn nhiều hơn nữa.
Mãi cho đến khi nâng hai chân cô, cả người cô từ trong nước hoàn toàn được nâng lên.
hoa huy*t kia rạng rỡ, phấn hồng cực kỳ mê người.
Anh liếm môi, bỗng dưng cảm thấy khát nước.
Giây tiếp theo, anh tiếp tục hôn cô.
“Không…” Một lát sau Phan Lôi mới phản ứng được Lục Chung đang hôn chỗ đó của cô.
Mái tóc người đàn ông khô ráo lại ướt đẫm, trên gương mặt điển trai là một mảng ửng hồng, anh chẳng còn là người đàn ông mặt than lạnh lùng kia nữa, anh sẽ cười, sẽ xoa đầu cô, sẽ hôn cô.
Con ngươi của anh cũng nhuộm dục vọng dày đặc.
Cả đêm nay, Phan Lôi thực sự đã nếm được cái gì gọi là bản năng.
Cái gì gọi là dục vọng.
Chân cô đau nhức đến độ không đưa lên nổi, căn bản mất cảm giác rồi.
Người đàn ông vẫn còn hôn giữa hai chân cô, cô mẫn cảm tới mức mới chạm vào đã bùng nổ ngay, chỉ cần một kích thích nhỏ, chất lỏng lại nhễ nhại.
Người đàn ông cực kỳ sung sướng, ngoại trừ lần đầu tiên, anh rất lâu rồi chưa làm, nên vừa nhanh vừa dồn dập.
Mấy lần kế tiếp, anh đều thong thả nặng nề.
Cuối cùng, Phan Lôi hoàn toàn không còn sức lực, bị Lục Chung ôm vào lòng, hai chân dang rộng ngồi trên vũ khí sắc bén của anh, bị anh nắm thắt lưng trở người từ trên xuống, cũng chỉ miễn cưỡng lầm bầm, cúi đầu rên một tiếng “Hươu ngốc…”, sau đó bèn thiếp đi.
Cả đêm nay, Phan Lôi ngủ rất sâu, một đêm không mộng.
Lúc tỉnh lại là do bản năng kích thích.
Cô đói rồi.
Động đậy cơ thể, không vấn đề gì, nhưng toàn thân cô đều đau nhức, ngay cả tay cũng không nhấc lên nổi.
Lục Chung cũng ngủ trên giường, đồng thời còn ngủ rất say.
Động tác của Phan Lôi không đánh thức anh.
Có lẽ anh cày cấy cả đêm cũng mệt mỏi.
Phan Lôi vốn chả muốn quấy rầy anh, nhưng cô không chỉ đói bụng, mà còn muốn tiểu tiện.
Nhưng giờ chân cô vẫn còn tê dại, vốn không nhúc nhích được.
Trong nháy mắt, Phan Lôi vừa ngọt ngào lại vừa ưu thương, nhưng kiềm chế không được bàng quang đang gấp rút, giơ tay lên chọc cánh tay Lục Chung.
“Hươu ngốc, em muốn rời giường.”
Bị Phan Lôi chọc, Lục Chung nhanh chóng tỉnh lại.
Anh hành động rất nhanh, thậm chí không giống người bình thường thức dậy nhất thời thoáng mê man.
Trong ánh mắt anh hết thảy đều là cảnh giác, dường như xung quanh đều nguy hiểm.
Lục Chung thế này, làm Phan Lôi cảm thấy xa lạ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Sắc mặt anh rất nặng nề, rất khủng khiếp.
Phan Lôi thoáng sợ hãi.
Nghe được giọng nói cô, sắc lạnh trên mặt người đàn ông nhanh chóng thối lui, lúc trông thấy cô, gương mặt điển trai nổi lên một rặng ửng hồng nhàn nhạt.
Phan Lôi còn chưa kịp nghiên cứu người đàn ông này biến sắc còn nhanh hơn lật sách, thì người đàn ông này đã lại gần, hết sức ngượng ngùng thơm cô một cái.
Ở một bên, còn nắm tay cô, chậm rãi viết ba chữ.
Chào buổi sáng.