Viễn Cổ Hành

Chương 30 : Phát lương thực nào

Ngày đăng: 20:52 18/04/20


Ngày hôm sau, Lam Nguyệt dậy thật sớm. Sau khi rửa mặt xong, cô đi thu dọn hết những chuyện ngổn ngang trong nhà. Đến trưa, áng chừng bầy lợn rừng đã đi ngang qua chỗ đặt hố bẫy rồi, Lam Nguyệt bèn giục Trát Nhĩ đi xem một chút. Trát Nhĩ đem cô ôm lên, dẫn theo một nửa đội săn thú đi vào trong rừng Lạc Vụ, để một nửa số đàn ông ở lại nơi cư trú để đề phòng chuyện ngoài ý muốn. Lam Nguyệt không yên tâm về hố bẫy, nhất định muốn đi theo, Trát Nhĩ đành phải nhượng bộ. Lúc Trát Nhĩ ôm Lam Nguyệt, cô muốn tự mình đi, nhưng dưới ánh mắt đen sâu thẳm của Trát Nhĩ, Lam Nguyệt chỉ có thể thỏa hiệp. Trát Nhĩ đã tính rất kỹ, nếu có nguy hiểm thì sẽ ôm Lam Nguyệt chạy, người ở nơi cư trú đều cực lực đồng ý với quyết định của Trát Nhĩ.



Ôm đi ôm đi. . Chị đây càng lúc càng giống động vật nhuyễn thể rồi. Người ta mảnh mai yếu ớt đến thế sao?



Đi dọc theo những ký hiệu trên cây, đến chỗ đặt hố bẫy, cả đội săn thú và cả Lam Nguyệt đều kinh hãi. Xung quanh là một khung cảnh hỗn loạn, khoảng cách ngày hôm qua phát hiện bầy lợn rừng cho đến gần hố bẫy đều bị quần nát, cây cỏ xung quanh hố bẫy giống như có gió lốc cuốn qua, bị đạp nát không nhìn ra hình dáng, những cây nhỡ bị xô gãy hoàn toàn, mặt đất ở khu vực quanh hố bẫy sạch bóng lá khô, khắp nơi không một chiếc lá. Có thể tưởng tượng được khi bầy lợn rừng bởi vì giẫm phải hố bẫy mà tạo thành thương đã hoảng loạn đến mức nào. Xem ra chúng chưa từng gặp phải thiên địch có thể lặng lẽ gây ra thương vong cho chúng như vậy, nên mới hoảng loạn tìm cách phá nát khu vực xung quanh bẫy. May mà hôm qua khi làm ký hiệu bẫy, Lam Nguyệt đã tính toán trước mà làm ở trên cây to chọc trời, không bị bầy lợn rừng xô gãy, đại thụ mấy trăm năm đúng là kiên cố.



Trát Nhĩ và Mộc Sa dẫn theo đội săn thú đi kiểm tra từng hố bẫy. Trong những hố bẫy gần khu vực ngày hôm qua phát hiện bầy lợn rừng nhất đều đâm chết hai con, lợn đực lợn cái đều có. Những hố bẫy nằm trên nửa đường đến núi đá chỉ cắm chết một con, có hố bẫy chỉ có một con lợn rừng nhỏ, cũng đã bị cây trúc to nhọn đâm chết rồi. Còn những hố bẫy ven rừng Lạc Vụ thì không có lợn, cũng không có động vật khác, có thể do bầy lợn rừng gây náo động mà sớm chạy mất tăm rồi. Lam Nguyệt thống kê từng hố bẫy, tổng số lợn rừng trưởng thành và lợn nhỏ trong hố bẫy có đến gần tám mươi con. Bầy lợn rừng không biết hố bẫy mà hoảng loạn, chết hơn phân nửa, số còn lại bặt vô âm tín, căn cứ vào dấu vết móng lợn để lại thì số lợn rừng còn lại đã chạy về chỗ sâu trong rừng Lạc Vụ. Nhìn con lợn rừng cắm trên cây trúc, Lam Nguyệt cười tươi rói.



Thịt đó. . . . Nhiều như vậy. . . . Có thể làm thực phẩm dự trữ cho mùa đông rồi. . . .



Trát Nhĩ và đội săn thú vẫn còn ngây người trước nhiều con mồi to lớn như vậy, cậu thiếu niên Hoắc Lí đã sùng bái nhìn Lam Nguyệt, nhưng lại bị ánh mắt sâu thẳm của Lam Nguyệt dọa cho nhảy dựng.




“Lam nha đầu đúng là một cô gái tốt, có đôi khi tôi cảm thấy cô gái này không phải là phụ nữ mà giống như dũng sĩ ấy”, già Lưu vừa ăn cơm vừa cảm thán với già Sơn.



“Đúng vậy, cuộc sống của chúng ta trước khi cô bé tới như thế nào, hiện tại như thế nào. Đứa nhỏ này đúng là phúc âm của chúng ta. Chỉ là đàn ông hơi ít, aiz, có vẻ như nha đầu này không thích người đàn ông nào khác ngoài Trát Nhĩ “, già Sơn lẩm bẩm theo.



“Lam, tôi muốn làm đàn ông của cô”, một người thanh niên cầm lông vũ gà rừng đi tới trước mặt Lam Nguyệt, “Tôi cũng thế”, “Tôi cũng muốn làm đàn ông của cô” lại có hai thanh niên không cam chịu yếu thế, lấy lông vũ đi tới trước mặt Lam Nguyệt.



“Lam, bọn họ đều tốt lắm, nhận hết đi”, mấy người phụ nữ ở bên cạnh khuyến khích Lam Nguyệt. Mặt Trát Nhĩ đã đen như đáy nồi.



“À. . . Chuyện này. . . . Tôi có Trát Nhĩ là đủ rồi. . . . Không phải là ghét bỏ gì các anh…. . . Tôi chỉ coi các anh như người thân. . . À. . . . Chuyện này. . . . Tóm lại tôi có Trát Nhĩ là đủ rồi”, Lam Nguyệt ấp úng từ chối xong, xoay người bỏ chạy mất tăm, bỏ lại mấy người đàn ông trái tim đang rỉ máu. Đàn ông ấy mà, chị đây không thể tiếp nhận được, chỉ một Trát Nhĩ còn chưa lo nổi, haizz…