Viễn Cổ Hành

Chương 58 : Muối đất

Ngày đăng: 20:53 18/04/20


Hôm nay Lam Nguyệt dậy rất sớm, đắc ý ngâm nga bài hát mà người khác nghe không hiểu. Tối qua cô không để cho Trát Nhĩ chạm vào người mình, lấy lí do hôm nay phải thi đấu để cự tuyệt Trát Nhĩ, sung sướng ngủ một giấc thoải mái. Trong lúc Trát Nhĩ còn đang say ngủ đã bò dậy, lần đầu tiên dậy trước Trát Nhĩ, nên tâm trạng rất tốt, đi nấu một nồi củ chuột, rồi rán một bát rau trứng to.



Lam Nguyệt cất đồ ăn sáng cẩn thận, đi vào phòng nhìn Trát Nhĩ còn ngủ trên giường, nhoài người bên cạnh ngắm đôi mày rậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi có độ dày vừa phải của hắn, không nhịn được cúi đầu xuống hôn, còn chưa thực hiện được, đã bị Trát Nhĩ đang giả vờ ngủ bắt lấy, đặt ở dưới hôn một lượt toàn thân. Già Sơn dưới yêu cầu của Lam Nguyệt, mỗi sáng đều dậy sớm chạy một vòng quanh núi đá, đến khi trở lại thì thấy con dâu dường như đã bị Trát Nhĩ ăn một vòng.



“Ừm … Tốt … Xem ra sớm muộn gì cũng có cháu trai rồi.” Cháu trai là Lam Nguyệt dạy cho ông, cũng là điều ông hy vọng nhất. Già Sơn vừa nói vừa rửa tay ăn cơm.



“Cha, người lại quên đeo giày rồi.” Lam Nguyệt đen mặt nhắc nhở ông, Trát Nhĩ cũng ở bên cạnh phụ họa: “Cha, Lam Lam nói người có tuổi rồi, rất dễ ngã bệnh, khi đi ra ngoài nhớ phải đeo giày vào.”



“Ừ, cha biết rồi, hai cái đứa này, cứ hay lo lắng lung tung.” Già Sơn ngoài miệng oán trách, nhưng trong lòng lại vui mừng: Mẹ Trát Nhĩ à, bọn nhỏ đối với tôi rất tốt, bà yên tâm đi.



“Lam, Lam, em và các bạn đã chạy xong rồi.” Bé mập Ô Lệ chạy xông vào, ngồi lên bàn bắt đầu ăn. Lam Nguyệt yêu cầu bọn họ mỗi ngày phải chạy một vòng. Hiện tại trong bộ lạc mỗi buổi sáng có thể nhìn thấy, hai già tản bộ, bọn nhỏ do Ô Lệ dẫn đầu thì chạy bộ, đã trở thành một hình ảnh quen thuộc ở bộ lạc Mông Tạp. Đám đàn ông dậy sớm cũng chạy cùng bọn nhỏ, trí giả nói, việc này có thể làm thân thể cường tráng, phòng tránh bệnh tật.



“Ăn từ từ thôi, Ô Lệ.” Lam Nguyệt nhìn bé con đang ăn ngấu nghiến như hổ đói, nói. Sau khi nhà của Lam Nguyệt xây xong, Ô Lệ thường chạy tới đây ăn cơm, nhà của bé còn chưa xây, chờ cuộc thi tuyển thủ lĩnh xong mới xây, bây giờ vẫn đang ở hang núi. Gần đây Ô Lệ vẫn ngủ ở chỗ Lam Nguyệt, tại gian phòng bên ngoài quay về phía núi kia, buổi tối già Sơn còn có thể đi qua xem Ô Lệ có đá chăn da thú ra không. Ô Lệ cũng coi như là cháu gái của ông. Tô cùng Khôn và những người đàn ông khác của cô đã gọi già Sơn là cha rồi, Ô Lệ cũng gọi ông là ông. Không thể không nói, già Sơn chăm trẻ nhỏ rất cẩn thận tận tình.




Lam Nguyệt ngồi trên tảng đá hồi tưởng lại những chuyện xảy ra gần đây, vừa chờ bọn nhỏ đi hái hoa cỏ. Phía xa, một vật gì đó được ánh mặt trời chiếu qua, khúc xạ ánh sáng làm lóa mắt cô. Lam Nguyệt nheo mắt lại, không nhìn thấy rõ thứ bị ánh mặt trời chiếu sáng đang năm trong khu vực giáp ranh với rừng rậm kia là gì. Cô xua bọn nhỏ về khu vực đang khai hoang, cô muốn đi đến bên kia để xem đó là thứ gì.



Ô Lệ biết cô muốn đi vào, bèn chạy về gọi Hoắc Lí tới. Lam Nguyệt không ngăn cản, tránh cho người trong bộ lạc lo lắng. Đi vào trong chỗ giáp ranh với rừng rậm, dọc theo đường đi, Lam Nguyệt nhìn thấy mấy sườn núi nối liền với nhau. Những sườn núi này không cao, trọc lóc, xung quanh không có thảm thực vật, quanh sườn núi có vùng đất trống rất lớn, giống như một vùng đất trống hoàn toàn tách biệt với rừng rậm. Lam Nguyệt và Hoắc Lí đi lên sườn núi, lại bị một khối tinh thể màu trắng làm cho kinh ngạc.



“Muối ăn … Sao ở đây cũng có!” Hoắc Lí nhìn khối muối thô trên tay Lam Nguyệt. Lam Nguyệt đoán vừa rồi cô bị ánh sáng phản chiếu từ khối muối này chiếu vào, có lẽ dưới mấy sườn núi này là muối đất, cũng chính là muối mỏ.



“Ừ, là muối đất, một loại muối mỏ, tạm thời không cần giải thích vấn đề này. Nơi này cách bộ lạc khá gần, đào muối dễ hơn so với Hắc Sơn. Để chị đi xem một chút.” Lam Nguyệt nói xong, bắt đầu đi vòng quanh mấy sườn núi trọc, Hoắc Lí theo sát phía sau.



Lam Nguyệt di chuyển tới mặt chếch của sườn núi thì phát hiện một cái hang, hang này kéo dài từ đỉnh sườn núi đến đáy, rất lớn. Thật ra độ cao của sườn núi này chỉ tầm vài mét, nói là sườn núi còn không bằng nói là gò đất, bởi vì nó nằm trong rừng rậm nên Lam Nguyệt mới gọi là sườn núi. Động này hướng nghiêng xuống phía dưới, nếu không phải phía trên thông ra ngoài không trung, Lam Nguyệt thực sự nghĩ rằng đây là một cái hang. Lam Nguyệt dẫn đầu đi vào, Hoắc Lí bỗng khẩn trương kéo cô lui về sau.



“Rắc rắc, bịch bịch”, âm thanh rất lớn càng ngày càng đến gần. Hoắc Lí kéo Lam Nguyệt không ngừng lui về phía sau. Từ cửa hang chui ra một loài động vật khiến cả Lam Nguyệt và Hoắc Lí đều sợ ngây người.