Viễn Cổ Hành

Chương 64 : Nuôi dưỡng động vật là vất vả

Ngày đăng: 20:53 18/04/20


Từ lần trước bị Lam Nguyệt nghe được xong, Lợi Á luôn tránh Lam Nguyệt, Lam Nguyệt cũng không đếm xỉa tới cô ta, nếu quả thật Lợi Á có thể mang thứ đã học được từ đây ra ngoài thì cũng coi như là có cống hiến đối với người nguyên thủy rồi, Lam Nguyệt chẳng có ích kỷ như thế, cô biết sớm muộn gì nhân loại cũng sẽ từ từ phát triển thành hình thái bộ lạc.



Nhưng Lợi Á cũng quá ngây thơ rồi, thật sự cho rằng theo Lam Nguyệt thì có thể học hết tất cả những gì Lam Nguyệt biết, từ khi Lam Nguyệt tới đây Lam Nguyệt chưa từng nói với ai về thứ vũ khí lạnh đơn giản nhất của loài người, cô cũng không có ý đưa vũ khí lạnh vào xã hội nguyên thủy, cô không chịu nổi hậu quả của hiệu ứng bươm bướm, cô vẫn còn có người thân quan trọng ở xã hội hiện đại: Tiểu Tử, cho dù không có vũ khí lạnh, Lam Nguyệt còn có rất nhiều thứ mà Lợi Á không biết, dù sao cô cũng là người hiện đại, trí tuệ cao đã tiến hóa hoàn toàn, người nguyên thủy sao có thể so được.



*Hiệu ứng bươm bướm: sự thay đổi hàng loạt khi có một thay đổi nhỏ  nào đó, xem thêm: https://vi.wikipedia.org/wiki/Hi%E1%BB%87u_%E1%BB%A9ng_b%C6%B0%C6%A1m_b%C6%B0%E1%BB%9Bm



Từ bữa đó Mộc Sa không còn trốn tránh mọi người nữa, có thể thường xuyên thấy bóng dáng anh ta, lại tiếp tục theo bên cạnh giúp đỡ Lam Nguyệt, chỉ là không còn nói thích Lam Nguyệt nữa,… cũng không tiếp tục chẳng có việc gì lại tặng hoa hoa cỏ cỏ gì đó cho Lam Nguyệt, Lam Nguyệt cũng từng nghĩ hay là nói chuyện với Mộc Sa, nhưng lại không tiện mở miệng, dù sao cô cũng đã từ chối một cách rất rõ ràng rồi, cô lại đi nói chuyện thì quá giả tạo đi, hơn nữa quan hệ giữa Mộc Sa với Trát Nhĩ khiến cô không thể làm hắn tổn thương quá sâu.



Lam Nguyệt nghĩ từ từ rồi hắn sẽ tiếp nhận những cô gái khác, chờ là được, Lam Nguyệt không biết là, sau khi cô quay lưng đi, trong ánh mắt âm u của Mộc Sa ánh lên tia điên cuồng.



Cuộc đối thoại giữa Mộc Sa và Lợi Á Lam Nguyệt cũng không nói gì với Trát Nhĩ, đã bắt đầu quên rồi, về sau nhìn Mộc Sa có vẻ thông suốt, thì không nói nữa, cô cũng không muốn vì việc này mà ảnh hưởng đến tình nghĩa anh em của họ, Lam Nguyệt cũng không nhắc tới đoạn trò chuyện này với bất kì ai, cô tiếp tục lấy việc trồng cây chăn nuôi làm sự nghiệp, còn phải dạy cho đồ đệ Thạch và dạy học cho đám bé mập Ô Lệ.


Bãi nhốt cừu giờ cũng nhiều, hai mươi con cái rồi, lũ cừu con vẫn nhiều hơn, đám cừu trưởng thành mới tới vẫn vì lũ cừu con mà không dám chạy, khi Lam Nguyệt vào xem thì phát hiện chúng đang rụng lông, liền bảo Thạch thu chỗ lông cừu lại, Lam Nguyệt kiểm tra xem có phải chúng bị bệnh không, thấy không phải thì vui vẻ, Lam Nguyệt nghĩ liệu có phải là rụng lông theo mùa không, không biết một năm rụng mất lần nên cô cũng ghi lại.



Lam Nguyệt kiểm tra vật nuôi xong, nhìn một bãi rộng toàn thú, nghĩ xem có thể mở rộng trong bộ lạc không, mở rộng chăn nuôi, nghĩ kỹ thì bỏ bút vào túi quần, mang Thạch đang ôm lông cừu với Tiểu Mãnh đi tìm Hoắc Lý.



Nhà cửa trong bộ lạc cơ bản đã xây xong, đàn ông có vợ đều mỗi người một nhà, những anh chàng chưa vợ thì còn ở trong sơn động, Hoắc Lý chuẩn bị cho họ mấy cái phòng, Lam Nguyệt nói với họ bao giờ họ có vợ thành gia lập thất rồi thì xây nhà cho họ, ký túc xá cho mấy anh độc thân chưa xây xong, gần đấy Hoặc Lý vẫn đang vội vàng chuẩn bị các loại vật liệu gỗ đá,… lúc Lam Nguyệt tới, vừa lúc thấy Hoắc Lý đang loay hoay lấy chỉ gai cột đá.



“Hoắc Lý, mấy ngày gần đây đừng vội xây nhà nữa, hãy mở rộng bãi chăn nuôi trước.” Lam Nguyệt nói. Lúc này, Hoắc Lý mới phát hiện ra Lam Nguyệt tới, gật đầu nói: “Chào trí giả, mở rộng bãi chăn à? Được, ngày mai ta sẽ làm” Lam Nguyệt để hắn tiếp tục làm việc, mang Thạch về làm lông cừu gì đó.



Buổi tối cơm nước xong, Trát Nhĩ triệu tập mọi người đến bệ đá, Lam Nguyệt đứng trên bệ đá nói “Chuyện trồng trọt mọi người đều đã biết là để làm gì, nuôi dưỡng động vật cũng giống như trồng trọt, là để dự trữ thức ăn, mùa đông chúng ta dựa vào thức ăn săn bắn được đều không đủ, phải nuôi động vật để trữ thức ăn trong mùa tuyết, cho nên bộ lạc chúng ta nên mở rộng chăn nuôi, các chị phụ nữ đang phụ trách gieo trồng phân ra một nửa để quản lí, những nam nhân không đi săn thì phụ giúp làm việc nặng, các chị còn lại phụ trách khu nuôi bên này, việc nặng thì những anh không đi săn làm.” Lam Nguyệt giải thích việc chăn nuôi.



“Trí giả, những động vật này là thức ăn dự trữ sao? Dễ nuôi không?” Tuy gần đây người trong bộ lạc đều thấy Lam Nguyệt nuôi con mồi, nhưng không biết Lam Nguyệt nuôi để làm gì, cũng không đến chỗ nuôi xem, Lam Nguyệt lần lượt trả lời thắc mắc của họ, người trong bộ lạc đã rõ điểm tốt của việc nuôi dưỡng đều xoa tay chuẩn bị học hỏi Lam Nguyệt chuyện chăn nuôi, hai trưởng lão cười như hoa cúc đua nở.