Viễn Cổ Hành

Chương 91 : Phát minh ra nỏ đá

Ngày đăng: 20:54 18/04/20


Edit: Hoa Vô Tử

Beta: Gà



Buổi sáng tại bộ lạc vô cùng mát mẻ trong lành, trên khuôn mặt mọi người đều ngập tràn vui cười. Thế nhưng buổi sáng hôm nay, sắc mọi người khi tập trung tại cổng vào bộ lạc lại lộ vẻ khiếp sợ. Từ trước tới nay, chiến hào do trí giả đào chỉ là để phòng dã thú, nhưng sao sáng sớm nay lại có hơn hai mươi người ngã chết ở đó? Chiến hào phòng dã thú này khi nào đã trở thành nơi phòng ngừa người lạ đến xâm nhập rồi?



“Tốt lắm, đây là người của bộ lạc Mộc, đêm qua muốn lẻn vào bộ lạc chúng ta, lại bịngã chết trong chiến hào này.” Trát Nhĩ lên tiếng ngăn lại tiếng bàn tán của mọi người. Mọi người nghe nói là người của bộ lạc Mộc thì không còn ai lên tiếng nữa. Trát Nhĩ tổ chức người xuống dưới đáy hào lôi những người chết nằm ngổn ngang trên những tảng đá lên, rồi bảo bọn họ ném vào chỗ sâu trong rừng rậm. Mọi người vừa xôn xao bàn toán chuyện bộ lạc Mộc đánh lén vừa trở về ăn sáng.



“Sư phụ, em muốn ra ngoài săn thú cùng thủ lĩnh!” Trát Nhĩ vừa trở về, đã nhìn thấy Cách Mạn chạy tới phòng khách nói chuyện với Lam Nguyệt. Lam Nguyệt thả đồ trên tay xuống nhìn cô ấy, không nói gì. Cách Mạn sau buổi lễ chúc phúc tối qua đã sửa lại cách gọi, Thạch bảo cô sau này phải gọi Lam Nguyệt là sư phụ.



“Cô là phụ nữ, đi săn thú làm cái gì?” Trát Nhĩ nhíu mày, nghi ngờ không biết Cách Mạn lại bày trò gì đây.



“Thủ lĩnh, trước kia ở nơi cư trú cũ tôi cũng từng đi săn, tự tôi phụng dưỡng cha mẹ mình. Thủ lĩnh đừng xem thường tôi.” Cách Mạn cười nói. Trát Nhĩ nghệt ra, chuyện phụ nữ đi săn thú là lần đầu tiên hắn nghe thấy.



“Sư phụ, chị cho em đi mà. Thạch nói phải được chị đồng ý thì hắn mới cho em đi.” Cách Mạn quấn lấy Lam Nguyệt, ai bảo Thạch lại không tin cô chứ.
“Cái này cho em dùng trước, lát chị sẽ về làm cái khác cho mình. Khoan hãy hỏi đây là cái gì, để chị dạy em cách dùng như thế nào, cả cách dùng lực như thế nào nữa.” Lam Nguyệt muốn đưa nỏ cho Cách Mạn, sức lực của phụ nữ nhỏ hơn nhiều, chắc chắn sẽ thích hợp, đưa cho Cách Mạn là để cô ấy tự bảo vệ mình, cô vẫn là lo lắng cho tên đồ đệ ngốc kia của mình.



Người trong đội săn thú thấy Lam Nguyệt dạy Cách Mạn cách dùng vũ khí mới, cũng nhìn ra đồ vật kia giống với cung tên của bọn họ, nhưng thứ kia nhìn nhỏ như vậy, bọn họ không mấy mặn mà, vừa cầm lên đã hỏng. Trát Nhĩ đã biết từ trước đó, hắn ôm Lam Nguyệt rồi hôn lên mái tóc cô, sau đó đi phân chia con mồi. Đạt động viên Cách Mạn cố gắng học, sau này chắc chắn sẽ thành thợ săn giỏi. Được một thợ săn lão làng khen ngợi, Cách Mạn vô cùng vui vẻ, nghiêm túc theo Lam Nguyệt học cách dùng nỏ.



“Sư phụ, nghe Thạch nói chị chỉ có một mình thủ lĩnh thôi?”. Lam Nguyệt bảo Cách Mạn tạm ngừng nghỉ ngơi. Cô đã cảm thấy hơi mệt, từ khi mang thai cô thường xuyên thấy uể oải. Cách Mạn ngồi xuống nói chuyện với Lam Nguyệt, Tô đi chăm sóc cho Ô Lệ, Ô Lệ đang học cách tính toán bên cạnh Trát Nhĩ.



“Ừ, đúng vậy.” Lam Nguyệt gật đầu, liếc nhìn vị thủ lĩnh nào đó đang nghe lén nhưng lại làm bộ như không quan tâm kia. Cách Mạn lại nói tiếp:“Sư phụ đẹp như vậy, vì sao chỉ cần một mình thủ lĩnh?” Lam Nguyệt thấy hơi nhức đầu, giải thích thế nào về chế độ một vợ một chồng đây? Vẫn không giải thích thì hơn, nếu không lại ảnh hưởng đến sự phát triển của nhân loại.



“Chị chỉ thích mình Trát Nhĩ, ngoài ra không thích ai khác, cho nên có Trát Nhĩ là đủ rồi.” Lam Nguyệt nói.



“Em cũng chỉ thích Thạch thôi, em cũng chỉ cần mình Thạch là đủ rồi.” Cách Mạn ra chiều đã hiểu, gật đầu. Đầu Lam Nguyệt càng đau hơn, chẳng lẽ lại nói đừng có học theo chị. Đây là vợ của đồ đệ đấy, không thể dạy hư vợ của đồ đệ được! Mà thôi kệ, cứ để hai đứa tự do phát triển.



Lam Nguyệt nghe Cách Mạn nói chuyện phiếm, nhìn nhìn Trát Nhĩ, Trát Nhĩ cũng đáp lại cô bằng ánh mắt ấm áp. Cứ như vậy đi, cùng Trát Nhĩ hoà thuận sống qua ngày. Người đàn ông này đáng để cô yêu, vì hắn sinh con, trông coi bộ lạc của hắn, cùng hắn dắt tay nhau đến hết cuộc đời.