Viễn Cổ Hành

Chương 93 : Không có gia vị, ăn nước luộc thịt

Ngày đăng: 20:54 18/04/20


Edit: Hoa Vô Tử

Beta: Gà



Cuối cùng Lam Nguyệt lại không trừng trị Mục nữa. Mục nói với Lam Nguyệt là khi hắn ở bên ngoài đã nhìn thấy rất nhiều chuyện, hắn đã đi qua rất nhiều nơi cư trú, cuộc sống của những người nơi ấy cũng cực khổ giống như bộ lạc trước kia. Mục còn dẫn theo mấy người trở về học tập, hi vọng trí giả có thể dạy bọn họ. Lam Nguyệt đồng ý, tất cả mọi người không đói bụng thì sẽ không cướp của người khác, nhân loại cũng cần bước vào thời kỳ văn minh Bộ lạc rồi.



Mục nói hắn biết Mộc Sa đã tập hợp không ít người, nên mới quyết định trở về. Lam Nguyệt nói cô đã biết chuyện này, có hơn sáu trăm người trong khi lương thực vẫn thiếu thôn. Hai mắt Mục lập tức phát sáng, nói trí giả quả nhiên là do thiên thần phái tới. Lam Nguyệt lười chẳng buồn quan tâm.



Mục nghe nói Lợi Á đã trở lại, bèn hỏi Thanh Mộc đã buông bỏ được chưa. Thanh Mộc nói giờ không còn gì nữa, ngay cả gặp hắn cũng không muốn gặp Lợi Á, hắn có Ô Lan rồi, hiện tại sống rất tốt. Cuối cùng, Mục nhìn thấy cung tên và chiến hào, lập tức phấn khích quấn lấy Lam Nguyệt, lại bị Trát Nhĩ tát một cái đuổi ra ngoài. Hắn bò dậy, lại chạy đến chỗ Hoắc Lí, xum xoe đòi Hoắc Lí dạy hắn làm cung tên.



Lại vài ngày nữa qua đi, bộ lạc Mông Tạp chính thức bước vào mùa tuyết, đồng thời đón trận tuyết rơi đầu tiên, tuy nhiên, tuyết chưa phủ đầy hết mặt đất đã ngừng rơi. Buổi sáng Ô Lệ đi kiểm tra khu vườn rau xong thì về báo cáo với Lam Nguyệt tình hình phát triển của các loại rau. Lam Nguyệt vừa nghe vừa uống trà ướp hoa phơi khô, già Sơn đặt ít quả khô với thịt muối Lam Nguyệt mới làm lên bàn để làm đồ ăn vặt, sau đó ngồi ở bên cạnh đánh bóng da thú.



“Lam Lam … Tôi về rồi đây.” Trát Nhĩ đi vào hơ tay trên lửa cho ấm, sau đó ôm chặt Lam Nguyệt, vuốt cái bụng đã nhô lên của cô, cười ngu ngơ.



“Ừ, bảo người tuần tra mặc quần áo dày hơn chút, thay ca nhau thường xuyên hơn.” Lam Nguyệt vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói, Trát Nhĩ gật gật đầu.




“Trí giả, nồi có thể ăn được thật à?” Già Phong đi theo phía sau bọn họ tiến vào phòng khách. Tô đang dọn dẹp trong phòng khách, dọn xong thì bắt đầu bày bát đũa ra.



“Ngồi xuống cả đi, không phải ăn nồi, mà là một loại món ăn, ăn vào mùa tuyết là thích hợp nhất.” Lam Nguyệt giải thích. Già Sơn đi lấy thêm quả khô với thịt khô, Tô lấy trà ướp hoa ra rót.



“Sơn, vẫn là nhà ông thoải mái hơn, Lam nha đầu và Trát Nhĩ đều tốt với ông.” Già Lưu ngồi xuống ghen tị nói, lão rất hâm mộ già Sơn.



“Cách Mạn cũng là đứa bé ngoan, còn có thể đi săn thú, ông cũng sướng chẳng kém.” Già Sơn nói, già Lưu lão đầu gật đầu, lại nói Cách Mạn nhà lão có bao nhiêu điểm tốt. Già Phong ngồi nghe bên cạnh với vẻ hâm mộ. Lam Nguyệt chỉ có thể buồn cười nghe hai ông lão so bì con dâu.



Trát Nhĩ cùng bọn Thạch đã rửa xong thịt và rau, Lam Nguyệt bảo Trát Nhĩ khiêng lò đá vào đặt lên trên bàn đá, đặt cái bát to lên rồi đổ nước đun sôi, tiếp đó cho nấu và xương lợn vào để hầm nước dùng. Bởi vì không có đồ gia vị gì, cô bèn cho quả khô vào để tạo vị, nước dùng đã được, bỏ thêm đồ ăn vặt, lại thả thêm một ít măng, thịt cừu với thịt lợn thái miếng mỏng vào, đồ ăn chín tới thì bảo bọn họ ăn. Lam Nguyệt lại chọn một ít cải trắng bỏ vào trong.



Một đám người ăn uống hùng hục như tằm ăn lá, không khí quanh nồi lẩu dần trở nên ấm áp. Các loại thịt được thái miếng xếp thành chồng to, lại thêm cả rau nữa, toàn bộ đều bị ăn sạch bách, ngay cả miếng xương cuối cùng trong nồi cũng bị Ô Lệ cướp lấy ngồi vào một bên gặm. Lam Nguyệt hết cách, đành phải bảo Trát Nhĩ đi lấy số thịt còn dư lại cho vào nước lẩu ăn tạm. Giọt nước cuối cùng trong nồi lẩu được húp sạch, lúc này mới ngừng, còn kêu ăn no quá.



Tô đưa ra ý kiến dạy cái này cho người trong bộ lạc, Lam Nguyệt gật đầu. Trát Nhĩ cùng Tô và Cách Mạn đi dọn dẹp bát đũa, mấy ông lão thì ngồi chơi cờ, Lam Nguyệt nghe Tiểu Thạch nói về dược tính của các loại thảo dược tìm được, Ô Lệ ở bên cạnh cầm than củi viết chữ tượng hình lên bàn đá mà Khôn mài cho cô bé, viết xong lại dùng miếng da thú thấm nước để lau, rồi lại viết tiếp. Lam Nguyệt thỉnh thoảng sẽ chỉ cho cô bé những chỗ sai chính tả.