Viễn Cổ Hành

Chương 97 : Bộ lạc Mộc tới

Ngày đăng: 20:54 18/04/20


Edit: Hoa Vô Tử

Beta: Gà



Bộ lạc Mông Tạp bước vào mùa đông, thời tiết tháng 11 gió lạnh thổi vù vù táp vào mặt, toàn bộ mặt sông đều đóng băng, trên mặt đất phía trong và ngoài bộ lạc đều phủ đầy tuyết, rừng rậm cùng đồng cỏ ở nơi xa được khoác lên mình một lớp áo bàng bạc, trong rừng rậm ngoại trừ loài chuột núi vẫn còn hoạt động bên ngoài, phần lớn động vật đã bắt đầu ngủ đông. Đám đàn ông trong bộ lạc dậy từ rất sớm quét dọn tuyết đọng từ tối qua, bọn nhỏ mặc quần áo đội mũ làm từ da thú đang nô đùa với nhau, từ xa nhìn lại tựa như một đám thú con tụ tập cùng một chỗ vậy.



“Trí giả… Chị sợ lạnh thật đấy … Đã mấy ngày rồi em không nhìn thấy chị đâu.” Hoắc Lí đi vào, phủi phủi tuyết trên người, nhìn Lam Nguyệt như đang ngủ đông, bèn nói.



“Tôi đang có thai.” Một câu nói của Lam Nguyệt đã làm Hoắc Lí nghẹn họng. Cô cũng không muốn ở mãi trong nhà, lúc mang thai cô cái gì cũng phải cẩn thận. Cứ ở lì trong nhà như thế cô cũng chán lắm rồi, nhưng Trát Nhĩ lại không cho cô ra ngoài, cứ khẩn trương nhìn bụng cô, chỉ mới gần sáu tháng thôi, doạ người lắm sao, chẳng lẽ cô đi lại một chút là đứa bé sẽ bị rơi ra ngoài sao. Nghĩ đến đây, trong đầu Lam Nguyệt lại như có một dòng điện xẹt qua.



“Lam Lam…, em lại muốn đi ra ngoài.” Đây là câu khẳng định, Trát Nhĩ ôm thêm than củi đi vào, nhìn chằm chằm Lam Nguyệt.



“Ha ha, có đâu, em chỉ đi loanh quanh trong phòng chút thôi, em đã nói rồi, như vậy sẽ tốt cho việc sinh con.” Lam Nguyệt cười khan, Trát Nhĩ thấy cô không ra ngoài thì không xoắn xuýt nữa, đi thêm lửa.



“Hoắc Lí, mọi người trong bộ lạc đã sắp xếp xong chưa?” Lam Nguyệt đi lại trong phòng, hỏi Hoắc Lí.


“Ừm, đủ rồi, đợi chút nữa cậu về đi, đừng để bọn chúng nghi ngờ. Còn nữa, sau khi trở về, khi Mộc Sa dẫn người đến thì âm thầm lan truyền tin đồn, tức là lặng lẽ nói với những người khác, là Mộc Sa phái bọn họ đi tìm cái chết, còn nữa, Mộc Sa là vì đoạt một người phụ nữ mới kéo bọn họ đi tìm cái chết.” Lam Nguyệt nói xong, nhìn hắn ý bảo đã nhớ chưa.



Người kia gật đầu, Lam Nguyệt nói tiếp: “Đợi đến lúc đánh nhau, cậu tập hợp những người đã lôi kéo được lại, lẻn về cứu những phụ nữ và trẻ nhỏ lưu lại bộ lạc ra, những người ở lại canh gác đều là người ban đầu của bộ lạc Mộc sao?” Người đàn ông kia gật đầu, nhớ kỹ những lời Lam Nguyệt vừa nói. Trát Nhĩ đưa cho hắn bọc thức ăn đã chuẩn bị sẵn, Lam Nguyệt dặn hắn nhất định phải chú ý an toàn của bản thân, sau đó Trát Nhĩ dẫn người đi.



“Mộc Sa dẫn người đến, đêm nay sẽ đến đối diện Hắc Sơn.” Sau khi đưa người đi, Trát Nhĩ tập hợp toàn bộ lạc ở trước đài đá, Lam Nguyệt mặc quần áo thật dày đi tới, đứng ở trên đài đá nói với mọi người. Mọi người đều nói trí giả quá thần kì, Mộc Sa còn chưa tới đã biết, còn biết Mộc Sa sẽ dừng lại chỗ nào. Lam Nguyệt đen mặt, Trát Nhĩ nói là có người đi dò la tin tức được.



“Nói gì thì nói, Mộc Sa nhất định sẽ tới, tự mình dẫn theo ngàn người của bộ lạc Mộc đến, mọi người có sợ không?” Trát Nhĩ trầm giọng hỏi.



“Không sợ, bộ lạc Mông Tạp chúng ta có những dũng sĩ dũng cảm nhất bình nguyên này, chẳng sợ cái bộ lạc Mộc gì gì đó.” Người bộ lạc Mông Tạp đồng thanh hô lên.



“Thủ lĩnh, bộ lạc Mộc cướp phụ nữ của bọn tôi, giết dũng sĩ của bọn tôi, bọn tôi không sợ bộ lạc Mộc, nhất định sẽ ở đây chờ bộ lạc Mộc đến.” Những người từng bị bộ lạc Mộc đến cướp bóc lại càng nắm chặt nắm đấm, gào thét.



“Được, chúng ta sẽ dùng máu của bộ lạc Mộc để hiến tế những dũng sĩ cùng những gia đình đã mất của chúng ta, bảo vệ bộ lạc Mông Tạp của chúng ta, quyết chiến cùng bộ lạc Mộc.” Trát Nhĩ hét lớn, bộ lạc Mông Tạp cũng hét theo, tiếng hô hào vang vọng khắp bộ lạc.