Viễn Khê

Chương 101 :

Ngày đăng: 06:34 19/04/20


Cố Khê quá mệt, mệt đến ngay cả khí lực nằm mơ cũng không có. Đến khi cảm giác đói và khát hiện lên mới khiến cho cậu tỉnh giấc, nhưng thân thể vẫn còn rất mệt nên không chịu phối hợp với ý thức của cậu.



“Tiểu Hà?” Có người ở bên tai gọi cậu, âm thanh khác nhau, nhưng lại dịu dàng giống nhau. Tim cậu nảy lên một loại tình cảm mà cậu đã đánh mất thật lâu thật lâu, điều này khiến cho đôi mắt của cậu nóng lên, làm cho cậu muốn mở to mắt ra nhìn bọn họ. Dưới sự thúc đẩy của ước muốn mãnh liệt, Cố Khê từ từ mở mắt, quả nhiên lọt vào trong tầm mắt cậu là hai gương mặt tràn ngập yêu thương say đắm, miệng Cố Khê hơi hơi nhếch lên, trong mắt là hạnh phúc vì được yêu thương mà chính cậu còn chưa phát hiện.



Thấy cậu tỉnh, hai người cũng cười. Triển Tô Nam nâng Cố Khê dậy, Kiều Thiệu Bắc hỏi: “Đói bụng chưa, em đã ngủ nguyên một ngày.”



Cố Khê há miệng, lại phát hiện cổ họng khô rát. Lập tức, một ly nước ấm được đưa đến bên miệng cậu. Cố Khê được đối phương hầu hạ uống nước xong, mới mở miệng hỏi: “Mấy giờ rồi?”



“Hơn tám giờ. Đói bụng chưa?” Triển Tô Nam hỏi.



“Dạ, có chút đói.”



“Anh đi lấy đồ ăn cho em.” Kiều Thiệu Bắc có vẻ thực kích động, Cố Khê chịu nói đói bụng với bọn hắn a! Giao ly nước cho Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc vội vàng đi ra ngoài.



Cố Khê hỏi Triển Tô Nam: “Các anh ăn tối chưa?”



“Ăn rồi.” Tâm tình của Triển Tô Nam cũng thực kích động giống như Kiều Thiệu Bắc, y lại đút cho Cô Khê uống thêm mấy ngụm nước, rồi hỏi nhỏ bên tai Cố Khê: “Thân thể có khỏe không? Hôm nay, anh và Thiệu Bắc hơi mất khống chế một chút.”



Gương mặt Cố Khê nháy mắt nóng lên, cúi mắt xuống, tránh đi đường nhìn chăm chú của Triển Tô Nam, lí nhí nói: “Không, không cái gì.” Tình huống thật sự của cậu là từ phần eo trở xuống không còn chút khí lực nào, nhất là hai vị trí bị xâm phạm mạnh mẽ, vừa sưng vừa trướng. Đương nhiên, có đánh chết thì Cố Khê cũng sẽ không nói những lời này.



Triển Tô Nam biết cho dù Cố Khê có chỗ nào không thoải mái, thì cũng sẽ không nói với y, bất quá nhìn sắc mặt Cố Khê so với lúc sáng tốt hơn nhiều, tuy Triển Tô Nam vẫn áy náy vì sự càn rở lúc sáng của mình, nhưng y không hề hối hận.



Cửa mở ra, Kiều Thiệu Bắc đã trở lại, trên tay bưng một cái khay. Hắn bước nhanh đi đến bên giường, ngồi xuống, đem khay đặt lên trên tủ đầu giường. Kiều Thiệu Bắc bưng lên một chén cháo thịt đưa cho Triển Tô Nam, còn hắn thì cầm lấy một cái chén không và đôi đũa.


Kim đồng hồ trên tường chạy từ từ về phía 5g chiều. Trong biệt thự, mọi người yên bình ấm áp mà làm chuyện của mình. Còn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thì đang ở trong phòng làm việc của mình, nghe các bộ phận báo cáo tổng kết cuối năm, 7 giờ tối bọn họ còn có một buổi tiệc cần tham dự, sắp cuối năm nên có rất nhiều tiệc tổng kết, năm nay bọn họ không thể đem mọi chuyện ném cho Ngụy Hải Trung và cấp dưới giống năm trước được.



Trên một con đường lớn ở Doanh Hải, Ngụy Hải Trung lẽ ra nên ở công ty bận rộn hoặc là ở nhà chăm sóc vợ đang mang thai, thì lại đang lái xe hết tốc độ cho phép phóng về phía nhà họ Kiều ở ngoại ô. Bên ghế phó lái là tập công văn đựng kết quả xét nghiệm mà anh vừa lấy về.



Trên trán Ngụy Hải Trung tràn đầy mồ hôi, hai tay nắm lấy tay lái do dùng sức quá mạnh mà các khớp xương hiện lên trắng bệch. Bờ môi của anh đang run rẩy, thậm chí toàn bộ thân thể đều đang run rẩy. Ngay giây phút có được kết quả, anh không nhịn nổi tò mò mà lấy ra xem, nhưng khi nhìn thấy kết luận, anh khiếp sợ chết đứng tại chỗ, cho tới bây giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Mở to mắt ra, Ngụy Hải Trung cố làm cho mình bình tĩnh, hiện tại dòng xe cộ lưu thông rất đông, anh không thể mất tập trung. Cắn mạnh môi dưới, Ngụy Hải Trung xuyên nhanh qua dòng xe cộ đông đúc, nhưng mặc kệ anh cố gắng thế nào, trong đầu đều không ngừng xuất hiện câu: “Sao có thể… Sao có thể…”



Di động vang lên, Ngụy Hải Trung ấn nút kết nối điện thoại ở trên xe hơi, âm thanh của hai ông cụ liền truyền ra từ đầu bên kia: “Hải Trung, lấy kết quả chưa?”



“Lấy rồi.” Ngụy Hải Trung nuốt nuốt cổ họng một cách khó khăn.



“Lấy rồi?!” bên kia truyền đến tiếng kinh ngạc.”Vậy vậy vậy…” hiển nhiên hai ông cụ cũng đang luống cuống tay chân.



Ngụy Hải Trung miễn cưỡng bình tĩnh mà nói: “Cháu đang đi trên đường, 20 phút nữa sẽ đến nơi.”



“A a, được được được, bọn ta chờ, ngươi, ngươi chú ý an toàn, chú ý an toàn.” Không dám hỏi kết quả thế nào, ông cụ lập tức cúp điện thoại.



Ngụy Hải Trung liếm liếm đôi môi khô khốc, giẫm lên chân ga.



Trong nhà họ Kiều rối loạn, sợ chút nữa vợ mình sẽ khóc lóc làm lộ mọi chuyện, Kiều Tác Hành và Triển Khôn tìm lý do ‘đuổi’ hai bà đi ra khỏi nhà, cũng dặn dò người hầu không cho bất kỳ ai lên lầu khi chưa có sự cho phép.



Hôm nay là ngày có kết quả, Triển Tô Phàm cũng không đi làm, mà ở nhà với hai ông cụ chờ tin tức. Hiện tại nghe đã có kết quả, Triển Tô Phàm khẩn trương đến nỗi không ngừng chạy vào WC, so với xem xét huyết thống của con mình, hắn còn khẩn trương.



Đứng ngồi không yên mà chờ đợi hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng nghe được tiếng xe. Triển Tô Phàm là người đầu tiên xông ra ngoài ban công, hai ông cụ đi tới dựa vào lan can mà nhìn ra xa, hai người ôm ngực, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.