Viễn Khê
Chương 106 :
Ngày đăng: 06:34 19/04/20
Bởi vì đêm trước ân ái nguyên một đêm, nên sáng hôm sau Cố Khê không thể thức dậy sớm. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chiếm được thỏa mãn cùng an ủi ở trên người Cố Khê nên thức dậy rất sớm. Hai người xuống lầu ăn sáng với hai người già và hai đứa con tinh lực vô cùng dư thừa, tối hôm qua hai người đều có chút mất khống chế, liên tục muốn Cố Khê đến hai lần mới dừng tay, cho nẹn hôm nay Cố Khê phải nằm trên giường nguyên một ngày. Đối với loại tình huống này, Dương Dương và Nhạc Nhạc đã quen rồi. Tuy bọn nó không rõ tại sao mỗi tuần ba ba sẽ luôn có một hay hai ngày sẽ “vô cùng mệt mỏi” như vậy, bất quá ba Triển và ba Kiều nói ba ba không có việc gì, nên bọn nó cũng không cần lo lắng.
Cố Khê vẫn còn đang ngủ say, xem ra phải ngủ đến giữa trưa mới có thể tỉnh dậy. Sau khi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ăn sáng xong, cũng không vội đi lên lầu, để Cố Khê được yên tĩnh mà ngủ. Dương Dương và Nhạc Nhạc thấy hai ba không có ý lên lầu, liền liếc nhìn lẫn nhau. Tuy Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không đi công ty, nhưng vẫn có việc cần xử lý, sau khi ăn sáng chấm dứt, hai người đi tới phòng sách của riêng mình để làm việc. Thấy hai ba vừa đi, Dương Dương và Nhạc Nhạc nói với ông bà là mình muốn lên lầu đọc sách, sau đó chạy nhanh như chớp.
Trong phòng sách, Triển Tô Nam mới vừa gọi điện thoại xong, đang đối diện với cửa sổ mà ngẩn người, có người gõ cửa. Y xoay ghế dựa lại: “Vào đi.”
Cửa mở ra, có một cái đầu nhỏ thò vào thăm dò, Triển Tô Nam nhất thời bật cười.
“Ba, con không quấy rầy ba làm việc chứ?”
“Không có. Mau vào đi.”
Triển Tô Nam đem ghế dựa trượt lui ra sau, để cho con trai tới đây. Dương Dương đi vào phòng, rồi đi đến trước mặt ba Triển, môi giật giật, bộ dáng và vẻ mặt đầy do dự. Triển Tô Nam đưa tay bóp mũi nhóc: “Xảy ra chuyện gì?”
Dương Dương nhìn ba cười cười, rồi có chút lo lắng nói: “Ba, tối hôm qua lúc ba và ba Kiều trở về … con và Nhạc Nhạc cảm thấy, hình như hai ba, có tâm sự. Ách, tin tức trên TV nói nước Mỹ đang bị khủng hoảng… Ân, con cảm thấy nhất định công ty của ba sẽ không bị ảnh hưởng a.”
Đứa nhỏ nói câu đầu không hợp với câu sau, lại ấp a ấp úng, bất quá Triển Tô Nam vẫn nghe được. Trái tim liền có chút đau nhức, nhưng Triển Tô Nam lại cười nhẹ hai tiếng ‘ha hả’, rồi kéo Dương Dương vào trong lòng, nói: “Công ty của ba tốt lắm. Tối hôm qua tâm tình của ba đúng là có chút không tốt, bất quá hiện tại đã không sao.”
“Ba?” Tâm tình không tốt? Dương Dương càng thêm lo lắng.
Lấy Gương mặt cọ cọ lên đầu con trai, Triển Tô Nam nói: “Ngày hôm qua ba nhớ tới chuyện một năm trước đến Phổ Hà gặp các con, trong lòng có chút ngột ngạt.”
Dương Dương vừa nghe thế, thở nhẹ ra một hơi, rồi nâng tay trái lên vòng qua cổ của ba: “Ba Triển, ba ba nói mọi chuyện đều đã trôi qua, ba ba không muốn nghĩ đến nữa, con và Nhạc Nhạc cũng thế, vì vậy ba Triển và ba Kiều cũng không nên nghĩ nữa. Ba, hiện tại mỗi ngày con và Nhạc Nhạc đều rất vui vẻ.”
Triển Tô Nam hôn lên mặt con trai, hỏi: “Hiện tại cảm thấy rất vui?”
“Dạ!” Dương Dương gật đầu thật mạnh.
Triển Tô Nam nở nụ cười: “Vậy, con cảm thấy hiện tại ba ba có vui vẻ không?”
“Thiệu Bắc.” Cố Khê bất đắc dĩ.
Biểu tình của Kiều Thiệu Bắc lập tức thay đổi, hắn cười xấu xa, ôm lấy thắt lưng của Cố Khê, nói: “Đừng để ý đến người khác, anh và em sống với nhau là đường đường chính chính, cũng không phải là chuyện thương thiên hại lý. Hơn nữa, con trai của chúng ta đã sớm có thể đi mua nước mắm, có gì phải ngượng ngùng.”
“Anh là ông chủ, bị nhân viên …”
Lời nói tiếp theo của Cố Khê bị bàn tay Kiều Thiệu Bắc bưng kín, sắc mặt Kiều Thiệu Bắc lập tức nghiêm túc lên: “Nếu có nhân viên thích can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của anh, anh sẽ lập tức đuổi người đó. Anh trả tiền công cho bọn họ là vì muốn bọn họ tạo ra hiệu quả và lợi ích cho anh, chứ không phải để họ tới đây tám chuyện. Tiểu Hà, tình cảm của chúng ta không cần phải giấu diếm bất kỳ ai, em là Tiểu Hà của anh và Tô Nam, là mẹ của con bọn anh, chỉ đơn giản như thế.”
Cho dù không phải là lần đầu tiên nghe thấy, nhưng Cố Khê vẫn rất cảm động. Cậu thừa nhận, ở trên chuyện này cậu không có dũng khí như hai người này. Thang máy tới nơi, tay Cố Khê lại bị cầm lấy. Cho dù rất thẹn thùng, nhưng cậu không còn né tránh nữa. Hơi cúi thấp đầu để tránh đi những ánh mắt khác thường có thể bắn tới, Cố Khê bước nhanh theo Kiều Thiệu Bắc, đi vào phòng làm việc của hắn. Cửa phòng vừa đóng lại, nhân viên bên ngoài lập tức sôi sục lên. Oa nga, bà chủ đến đây.
Vào văn phòng, trong lòng Cố Khê liền bình tĩnh không ít, cậu vẫn cần có chút thời gian để điều chỉnh thích ứng. Ngồi xuống ghế sofa, nhận lấy ly nước trái cây ấm mà Kiều Thiệu Bắc đưa cho cậu, chờ khi Kiều Thiệu Bắc ngồi xuống, cậu liền nói thẳng ý đồ mình tới đây: “Thiệu Bắc, có phải gần đây anh và Tô Nam gặp phải chuyện gì không?”
Kiều Thiệu Bắc chưa kịp chuẩn bị, nhất thời ở trên mặt lộ ra kinh ngạc rõ ràng, từ trong sự kinh ngạc của hắn, Cố Khê biết mình đã đoán đúng. Uống một hớp nước để thông yết hầu, Cố Khê chủ động cầm tay Kiều Thiệu Bắc, trên mặt là nụ cười thản nhiên: “Nói cho em biết đi. Anh và Tô Nam không thích em có tâm sự mà đi giấu các anh, vậy thì em cũng muốn biết cái gì đã gây phiền não cho các nanh. Tuy có lẽ em sẽ không giúp được gì cho các anh, nhưng nói ra vẫn tốt hơn là nhốt ở trong lòng. Nếu em hỏi Tô Nam, anh ấy nhất định sẽ nói không có việc gì, cho nên em tới tìm anh.”
Sự mẫn cảm của con trai quả nhiên là di truyền từ người này a. Sau một hồi im lặng, Kiều Thiệu Bắc ôm lấy Cố Khê, có chút bất đắc dĩ, có chút mâu thuẫn mà thở dài.
“Xảy ra chuyện gì?” Đặt cái ly lên trên bàn trà, Cố Khê vỗ vỗ lưng Kiều Thiệu Bắc, “Đừng thở dài. Ông bà xưa nói – thở dài sẽ đem phúc khí thổi đi hết.”
Kiều Thiệu Bắc sờ lên bụng Cố Khê, lập tức hứa hẹn: “Sau này anh sẽ không thở dài nữa.” Bảo bối nhỏ của bọn họ vẫn không chịu đến, nói không chừng liên quan tới việc hắn hay thở dài đi.
Cố Khê lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Không buông Cố Khê ra, Kiều Thiệu Bắc ngửi ngửi mùi hương dịu dàng trên người Cố Khê, trong lòng chỉ cảm thấy thực bình tĩnh, lời nói cứ tự nhiên mà ra khỏi miệng.
“Ngày đó, hai ông cụ ở trong bệnh viện, nhìn thấy Dương Dương và Nhạc Nhạc.”
Cố Khê lập tức kinh sợ, sửng sờ ngay tại chỗ. Nói thật, cậu chưa chuẩn bị tốt tâm lý để cho hai ông cụ nhìn thấy Dương Dương và Nhạc Nhạc. Đã nhận ra thân thể của Cố Khê cứng đờ, Kiều Thiệu Bắc áp chế tiếng thở dài thiếu chút nữa đã vọt ra, thân thể khom về phía trước, đè Cố Khê nằm lên trên ghế sofa rộng lớn.