Viễn Khê

Chương 138 :

Ngày đăng: 06:34 19/04/20


Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc quyết định đêm nay sẽ dọn đến Bích Sơn Cư. Hai người bận rộn cả một buổi chiều về chuyện “dọn nhà”. Phải đem hành lý của bọn họ mang từ Mỹ về qua đó, còn phải đem vài thứ bọn họ để lại trong biệt thự bên khu đô thị.



Cố Khê ngủ trưa dậy cũng phụ một tay thu dọn đồ đạc, Angela và Rex biết được bọn họ sẽ dời đến nhà của ông Kiều để ở, thì rất cảm kích hai ông cụ đã cẩn thận tỉ mỉ.



Cơm tối vẫn là ăn ở bên này, Cố Khê thu dọn xong lập tức chuẩn bị cơm tối, cũng không phải nhất định sẽ chuyển toàn bộ qua đó trong ngày hôm nay. Khanh Khách và Bán Nguyệt vừa tỉnh ngủ đã được ông cụ ôm đi. Cố Khê – người ‘mẹ ruột’ này đích thực là một chút cũng không cần quan tâm đến con trẻ.



Cơm tối dưới sự can thiệp của hai bà cụ, Cố Khê cũng chỉ làm mấy món chính, còn lại giao cho đầu bếp. Hai bà cụ cũng vì suy nghĩ cho con trai và các cháu, không muốn ‘con dâu’ vốn thân thể đã không tốt còn phải mệt nhọc thêm, huống ‘con dâu’ cũng vừa mới sinh em bé cách đây không lâu.



Thời điểm Cố Khê nấu cơm, Triển Tô Nam len lén nói với Angela mấy câu, Angela gật đầu. Sau cơm tối, Angela gọi Cố Khê đi theo mình, nói muốn kiểm tra thân thể cho Cố Khê, Cố Khê không hề nghi ngờ, liền đi theo Angela lên lầu.



Cố Khê vừa đi, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lập tức vung tay lên, tất cà mọi người từ già đến trẻ, bao gồm cả Rex đều tụ lại hết trong phòng khách, có chuyện bí mật cần thương lượng.



Trên lầu, Angela chậm rãi bắt mạch cho Cố Khê, chậm rãi kiểm tra thắt lưng cho Cố Khê, rồi chậm rãi xoa bóp các huyệt vị giúp Cố Khê thả lỏng cơ thể, tiếp sau đó lôi kéo Cố Khê nói chuyện phiếm. Cố Khê không chút nào phát giác Angela đang cố ý kéo dài thời gian. Thẳng đến khi Rex đi tới, Angela mới thả Cố Khê ra.



Đêm nay, bọn họ sẽ chuyển tới Bích Sơn Cư, nên khi Rex đi tới gặp Angela, Cô Khê chỉ nghĩ đã đến giờ cần phải đi, cũng không nghỉ nhiều mà đi xuống lầu.



“Tiểu Hà, chúng ta chuẩn bị qua bên kia đi.”



“A, được.”



Thấy hai ông cụ ôm bé con không nỡ buông tay, Cố Khê nói: “Ba, sáng mai ăn sáng xong, các người qua bên chỗ của con đi, trưa mai chúng ta ăn bánh chẻo, sáng mai con tới quán bánh chẻo nhìn một chút, đợi con trở về thì cùng nhau làm vằn thắn.”



Ông Triển và ông Kiều lập tức liên tục gật đầu, ông Kiều khuyên nhủ: “Tiểu Hà a, con cứ để cho đầu bếp nấu cơm đi, đừng làm quá sức mà mệt mỏi.”



“Con sẽ chú ý.”



Angela ở một bên nói: “Cháu sẽ canh chừng anh ấy.” Có Angela bảo đảm, hai ông cụ cũng yên tâm.



Cố Khê vươn tay ôm lấy con gái, Triển Tô Nam ôm con trai. Kiều Thiệu Bắc lái một chiếc chở Cố Khê, Triển Tô Nam, Angela và Rex. Trang Phi Phi lái một chiếc chở Từ Mạn Mạn và ông bà Từ. Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng với Tom và Thomas không đi. Dương Dương và Nhạc Nhạc muốn ở lại với ông bà nội. Bọn nó không đi, cho nên Tom và Thomas cũng không đi.



Tuy ông Triển và ông Kiều lưu luyến cháu nhỏ, nhưng có cháu lớn ở cùng mình, các ông cũng đỡ thương cảm rất nhiều.



Nhìn hai chiếc xe lái đi ra ngoài, ông Triển và ông Kiều nắm tay hai đứa cháu lớn, hỏi: “Các con muốn khi nào đi tới quân bộ huấn luyện a, ông nội đã sớm an bài cho các con.”



Hai ông cụ cũng rất thích Tom và Thomas, nó cũng là xuất phát từ ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’. Dương Dương và Nhạc Nhạc thấy ông nội không phản đối, liền nói ra dự định của mình: “Bọn con định cuối tuần này sẽ đi.”



“Được, Ông nội sẽ gọi điện thoại cho chú Ngụy, để chú ấy an bài mọi việc.”



Trong phòng thoáng cái vắng vẻ đi rất nhiều, ông Triển và ông Kiều ôm cháu trai đi tới phòng khách, ngồi xuống. Một lát sau, ông Triển đột nhiên toát ra một câu: “Dương Dương, Nhạc Nhạc, Ông nội có lỗi với các con.”



Hai bà cụ và Triển Tô Phàm lặng im không nói.



Dương Dương và Nhạc Nhạc mím môi, Nhạc Nhạc miễn cưỡng cười nói: “Ông nội, ba ba nói mọi chuyện đều đã qua, chúng ta không nên cứ mãi nghĩ về nó.”



Dương Dương gật đầu: “Ông nội, hiện tại con và Nhạc Nhạc rất vui vẻ, ba ba cũng rất vui vẻ, chúng ta đều rất vui vẻ.”



Tom nói một câu: ” Ông nội Triển, Ông nội Kiều, các ông có muốn đi cùng bọn con đến xem nơi Dương Dương và Nhạc Nhạc sống trước đây không?”



Ông Triển và ông Kiều sửng sốt, có người lanh mồm lanh miệng nói: “Đi! Đi! Chúng ta cũng muốn đi!”



Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn về phía người kia, tâm tình phức tạp.



Triển Tô Phàm nói: “Ba, chú Kiều, chúng ta hẳn là nên đi xem nơi anh út và Dương Dương, Nhạc Nhạc sinh sống trước đây.”



Ông Triển rất nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta hẳn là nên đi xem.”



Ông Kiều nắm chặt tay cháu trai: “Ông nội sẽ cùng đi với các con.”



Trong lòng Dương Dương và Nhạc Nhạc có chút dao động, sau một lát, hai người gật đầu: “Dạ.” Có lẽ cũng nên để cho ông nội biết được trước đây ba ba đã chịu bao nhiêu khổ cực.



Mọi việc cứ thế mà quyết định, hai bà cụ cũng rất ủng hộ. Bất quá kế hoạch đi bằng máy bay trở về của bốn đứa đành phải huỷ bỏ. Hai ông cụ đi cùng thì tất nhiên phải dùng trực thăng.



Ông Kiều lập tức liên lạc Ngụy Hải Trung, việc thứ nhất là muốn anh an bài việc bốn đứa đi quân bộ huấn luyện; việc thứ hai là an bài trực thăng, bọn họ muốn đi Phổ Hà, hơn nữa phải giữ bí mật chuyện này.



Bên nhà họ Kiều đã được dọn dẹp xong từ lúc ban ngày, sau khi mấy người Cố Khê đến cũng không cần phải sửa sang gì nữa, chỉ việc mang hành lý của mình vào là có thể ở.



Angela bị mệt, Rex dẫn cậu đi vào phòng khách ngồi nghỉ. Cố Khê thì dỗ hai bé con ngủ, sau đó đi giặt sạch tả vừa thay ra của hai bé con, rồi mới quay lại phòng khách. Ông bà Từ có chút băn khoăn, bọn họ đi theo Cố Khê, nên đã gây cho hai nhà Triển Kiều không ít phiền phức. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đang làm yên lòng hai ông bà cụ.



Thấy Cố Khê đi tới, Triển Tô Nam lập tức nói sang chuyện khác: “Tiểu Hà, sau tiệc 100 ngày của Bán Nguyệt và Khanh Khách bọn anh muốn dẫn cả nhà đi đảo nghỉ mát.”



Cố Khê nhìn về phía Angela, Angela tỏ thái độ: “Tôi cũng đi.”



Rex nói: “Bảo bối rất ít khi đi biển, đây là một cơ hội tốt.”



“Ba mẹ có thể ngồi máy bay không?” Cố Khê lo lắng hỏi.
Cố Khê đã bằm thịt và trộn nhân bánh xong. Cậu đặc biệt làm nhiều thêm một chậu nhân, chút nữa đưa tới quán bánh chẻo. Nói đến cậu – ông chủ này cũng rất vô trách nhiệm. Vừa mở cửa không được bao lâu thì bị đau mà nghỉ dưỡng, sau đó lại phát hiện có thai, cũng may có mấy người Đại Thuận.



Hai ông cụ vẫn luôn chú ý đến quán bánh chẻo của Cố Khê. Khoảng thời gian cậu, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đi Mỹ, đều là Triển Tô Phàm giúp Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng nhau xử lý, đó cũng là lý do tại sao Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn thấy người chú này không còn trừng mắt mà chỉ im lặng.



Trước đây Angela rất sợ lửa, tuy sau khi được Rex khuyên nhủ mà khắc phục không ít, nhưng cũng vì lý do đó mà tài bếp núc của cậu hơi bị kém. Và sau khi quen biết với Cố Khê, thấy lớn bé đều thích ăn đồ ăn do Cố Khê nấu, đã khiến cho Angela có ý niệm học nấu ăn trong đầu. Cậu cũng muốn nấu những bữa ăn ngon cho Rex và bọn nhỏ. Dưới sự chỉ đạo của Cố Khê, Angela đã có thể gói ra những cái bánh đẹp mắt, nhưng nhân bánh vẫn chưa thơm ngon bằng Cố Khê.



Nghe Angela nói Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã xuống lầu, Cố Khê từ trong nồi giữ ấm múc ra hai chén canh đậu hủ non nấu bông hẹ cùng nấm, rồi bưng đi ra ngoài. Tuy màu sắc canh nhợt nhạt, nhưng hương vị lại rất thơm ngon. Đậu hủ non lăn qua một lớp bột rồi chiên lên, nếu như cố Khê không làm, người ở chỗ này không ai có cơ hội ăn được.



Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vừa nhìn thấy Cố Khê bưng gì đó tới, hai người đều sửng sốt, giây lát sau trong mắt đều là niềm hạnh phúc.



Cố Khê nói: “Bánh chẻo còn phải đợi một lúc nữa, các anh ăn chút canh lót bụng trước đi.”



“Đã rất lâu không được ăn món này.” Thanh âm Triển Tô Nam có chút ám ách.



Kiều Thiệu Bắc múc một muỗng, nuốt xuống, sau đó ngẩng đầu cười nói: “Mùi vị vẫn y như trước.” Bất quá nụ cười của y có chút run rẩy. Những người khác đều tò mò nhìn y chằm chằm, bao gồm cả Dương Dương và Nhạc Nhạc.



Cố Khê nhìn ra hai người đang thương cảm, cười ôn nhu với hai người, nói: “Ăn xong thì đem chén vào phòng bếp, em đi làm vằn thắn.”



“Được.”



Cố Khê đi rồi, ông Triển nói một câu: “Tiểu Hà nấu món canh này ăn thật ngon, rất thích hợp cho mấy người già chúng ta.”



Kiều Thiệu Bắc cười nói: “Trước đây, lúc đi học, điểm tâm sáng con và Tô Nam thích nhất tiểu Hà làm món canh này.”



Ông Kiều nói giỡn: “Các ngươi coi trọng tiểu Hà không phải là vì tài nấu nướng của tiểu Hà đó chứ.”



Triển Tô Nam ‘ha ha’ cười nói: “Bị các người phát hiện rồi.”



Đây là lần đầu tiên Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ở trước mặt ba mẹ và con trai nhắc tới chuyện đã qua giữa Cố Khê và bọn họ.



Dương Dương và Nhạc Nhạc bị chuyển dời sự chú ý ra khỏi trang sách, Nhạc Nhạc hiếu kỳ hỏi: “Ba, các ba làm sao quen biết với ba ba vậy?”



Các ông bà cụ cũng rất hiếu kỳ về điều này. Triển Tô Nam mang theo ý cười nhớ lại chuyện xưa, nói: “Các ba a, là bị dưa muối của ba con mê hoặc.”



“A? dưa muối của Ba ba?”



Kiều Thiệu Bắc vài hớp liền ăn xong, lau miệng, rồi nói: “Ba của con có một lần đi tới căn tin của trường học, ba Kiều và ba Triển gặp được ba con, thấy trong cà men cơm trưa của ba con là bánh bao không nhân và dưa muối, tò mò nên đã nếm thử dưa muối của ba con, thì phát hiện ăn cực kỳ ngon. Sau đó lại có một lần, hai ba uống quá nhiều, trong dạ dày khó chịu, cực kỳ muốn ăn món dưa muối của ba con, chúng ta liền chạy tới dãy phòng học của ba con để tìm ba con, sau đó vài lần, ba Kiều và ba Triển bắt đầu theo đuổi ba con, phải mất ba năm mới đuổi được đến tay.” Thế nhưng sau đó … trong lòng Kiều Thiệu Bắc đầy đau đớn.



Trong mắt ông Kiều và ông Triển hiện lên hối hận. Trong lòng Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng rất khó chịu, trước đây ba ba toàn ăn bánh bao không nhân với dưa muối sao?



Bầu không khí trong phòng khách thoáng cái trở nên nặng nề, Rex làm bộ không phát hiện, cười nói: “Cái gì mà dưa muối, tôi thấy căn bản là các cậu đã nhìn trúng Cố Khê ngay từ đầu, nương theo việc ăn dưa muối là để dụ dỗ tiểu Hà chứ gì.”



Triển Tô Nam giả vờ kinh ngạc: “Sao anh biết?”



“Nói nhảm, chủ ý đơn giản như thế tôi đương nhiên quá rõ.”



Kiều Thiệu Bắc không để bụng: “Anh cả Rex quá thâm sâu, bọn tôi đây đương nhiên không hiểu rõ.”



Tiếp theo, y than thở: “Bọn tôi học trên tiểu Hà hai năm, lúc ban đầu thật đúng là vắt hết óc nghĩ biện pháp tiếp cận tiểu Hà. Khi đó em ấy phải đi làm thêm, bọn tôi muốn ngăn cản em ấy, lại không thể làm quá rõ ràng, nên tìm các loại cớ dẫn em ấy đi ra ngoài ăn, cản trở em ấy đi làm thêm. Nào là ăn đồ hư bị đau bụng, nào là tâm tình không tốt, khó chịu, nói chung, phí hết tâm tư mới có thể làm cho tiểu Hà đồng ý đi ra ngoài chơi với bọn tôi.”



“Đích thị là lừa gạt.” Ông Triển nói lầm bầm, “Các ngươi khi đó y chang thanh niên hư hỏng.”



Triển Tô Nam kháng nghị: “Ba, tốt xấu gì con cũng là con trai của ba, ở trước mặt các cháu, ba cũng nên chừa một chút mặt mũi cho con trai ba chứ.”



Ông Triển yêu thương ôm lấy cháu gái: “Ta chỉ để ý cháu nội và con dâu, không quan tâm con trai.”



“Ba —— ”



Bầu không khí phòng khách nhất thời sống động lên không ít. Dương Dương và Nhạc Nhạc rất muốn hỏi thêm một chút về chuyện trước kia của ba ba, vừa nghe kể thì lại khổ sợ. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc bị đề tài này khơi gợi lại hồi ức khiến cho trầm mặc một hồi, hai người đồng thời đứng lên, rời khỏi phòng khách, đi lên lầu. Không biết bọn họ muốn làm gì, tất cả mọi người đều tò mò nhìn chằm chằm lên lầu.



Đợi mấy phút, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc quay trở lại, trên tay của hai người cầm vài quyển sách. Dương Dương và Nhạc Nhạc quỳ gối trên thảm sàn lếch đi tới, tò mò nhìn hai ba mở ra một quyển sách. Nhất thời ánh mắt Dương Dương và Nhạc Nhạc trừng lớn, là ảnh chụp của ba ba!



Triển Tô Nam trân trọng mà vuốt lên một người ở trong tấm ảnh chụp, rồi nói: “Đây đều là ảnh chụp khi ba Triển, ba Kiều và ba ba ở cùng một chỗ.”



“Ba, đây là đồng phục học sinh của các ba sao?”



“Uh.”



“Đồng phục của trung học Khôn Hành bây giờ rất khác.”



“Nhiều năm như thế nhất định phải khác rồi.”



Tất cả mọi người vây quanh, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lật từng tấm từng tấm hình, rồi bắt đầu giảng giải cho con trai, cho ba mẹ, cho bạn bè biết bọn họ ở trong tình huống nào chụp ra những tấm ảnh này. Mà hai người, cũng tựa hồ đang quay về mấy chục năm trước, khi bọn họ bắt đầu ‘dây dưa’ với Cố Khê.