Viễn Khê

Chương 18 :

Ngày đăng: 06:33 19/04/20


edit: Lenivy



beta: hoa nguyen



______



Nhìn Từ Mạn Mạn từng ngụm từng ngụm gặm cánh gà, uống cacao nóng, cắn hamburger… Trang Phi Phi thuận miệng nói “Mỗi lần thấy cô ăn cái gì cũng đều rất ngấu nghiến, mấy cô gái các cô không phải đều muốn giảm béo sao?”



“Có phải tướng ăn của tôi rất vô duyên không?” Từ Mạn Mạn liếm liếm ngón tay, không chút để ý hỏi. Dù sao nàng cũng không phải thục nữ, và cũng không muốn làm thục nữ.



Trang Phi Phi lắc đầu “Không phải, tôi thấy cô thế này rất thoái mái. Chỉ là nhìn cô ăn những đồ ăn có nhiều chất béo mà không kiêng kị nên tôi khá hiếu kì thôi. Tôi thường xuyên nghe chỗ mấy cô thư kí nói giảm béo này nọ, cho nên……” phụ nữ chắc hẳn đều thích giảm béo.



“À, nguyên lai là vậy.” Từ Mạn Mạn bỏ miếng xương gà trong tay xuống rồi lại cầm một cái chân gà lên, vừa gặm vừa nói “ Tôi lúc vừa vào đại học cũng đã thử giảm béo, kết quả là sau khi về nhà tiểu thúc tôi thấy tôi gầy sộc hẳn đi nên suốt ngày lặp đi lặp lại một bài ca thán… tôi sợ không dám giảm béo nữa.”



“Tiểu thúc cô sao lại ca thán cô? ” Vì Từ Mạn Mạn rất thường xuyên nhắc tới vị tiểu thúc này nên Trang Phi Phi khá tò mò, nghe qua có thể thấy đây không phải là người đơn giản.



Từ Mạn Mạn nói “Tiểu thúc tôi nói, tự nhiên là đẹp nhất. Giảm béo không những đối với thân thể không có lợi mà gầy gò trông rất khó coi. Thúc ấy nói, ba mẹ tôi không phải là người béo nên tôi không có gen béo, chỉ cần mỗi ngày đừng ăn uống vô độ thì sẽ không thể nào béo được. Thúc ấy còn nói, theo góc độ thẩm mỹ của đàn ông, những người con gái quá gầy trông không đẹp. Tôi vất vả đủ kiểu để giảm béo nhưng trong mắt của nam sinh lại không thu hút, nếu thế hóa ra không phải mất nhiều hơn được sao? Tiểu thúc nói điều gì cũng luôn luôn có lý nên tôi nghe theo thúc ấy. Về sau tôi không giảm béo nữa, anh thấy sao, tôi cũng không tính là béo đi.” https://lenivy.wordpress.com



Trang Phi Phi lấy mắt nhìn của nam nhân cao thấp đánh giá Từ Mạn Mạn một phen, gật gù, thành thực nói “Rât cân đối, thật ra nên béo thêm chút nữa”



“Hi hi……” Từ Mạn Mạn thật cao hứng, nói tiếp “Tiểu thúc nói biện pháp giảm béo tốt nhất chính là một ngày ăn ba bữa bình thường, ăn ít đồ ăn vặt thôi. Tôi giảm béo như thế đấy.”



“Tiểu thúc của cô thật lợi hại.” Trang Phi Phi không khỏi bội phục, nói “Nghe khẩu khí của cô thì có vẻ cô rất khâm phục tiểu thúc cô.”



“Đương nhiên.” Từ Mạn Mạn lập tức tự hào nói “….không có tiểu thúc thì chắc chắn sẽ không có tôi bây giờ. Nếu không phải thúc ấy ngay từ đầu đã dạy thêm cho tôi thì sao tôi có thể thi được vào Doanh Hải, lúc đấy có khi muốn thi vào mấy trường thuộc top hai cũng đã thấy chật vật rồi. Hơn nữa, lúc tôi chọn học chuyên ngành cũng là tiểu thúc tư vấn, sự thật chứng minh tôi đã chọn đúng ngành học. Thời điểm điền vào đơn nguyện vọng là tiểu thúc viết hộ tôi. Lúc ấy tôi vừa thấy tiểu thúc điền hai chữ Doanh Hải, cả người đều choáng váng. Tiếu thúc khẳng định tôi có thể thi đỗ. Có những lời chắc chắn đó của thúc, trong lòng tôi đều sôi trào nhiệt huyết, bất chấp tất cả đi thi. Ba ngày đi thi thì cả ba ngày tiểu thúc tôi đều ở ngoài trường thi đợi tôi. Biết thúc ấy đang ở bên ngoài, tôi cảm thấy đặc biệt an tâm, một chút khẩn trương cũng đều không có, và kết quả là thật sự tôi đã đỗ! Ngày nhận được giấy báo, tôi trực tiếp quỳ xuống dập đầu lạy tạ thúc ấy ba lạy.” https://lenivy.wordpress.com



Trang Phi Phi vô cùng hiếu kì, hỏi “Tiểu thúc cô làm gì? Ở huyện cô khẳng định là người nổi tiếng đi.”



Nào biết, nụ cười trên mặt Từ Mạn Mạn lập tức vụt tắt, ngược lại bộ dạng rất đau lòng. Trang Phi Phi buông hamburger trong tay, thanh âm không khỏi nhẹ đi vài phần “Xảy ra chuyện gì vậy?”



Từ Mạn Mạn khó chịu, thở hắt ra, thầm kín nói “Tiểu thúc tôi, hồi trước mở quán bán cơm nhưng hiện giờ thì buổi sáng đi dạy học còn buổi chiều và buổi tối vẫn bày quán bán.”



Trang Phi Phi ánh mắt trừng lớn, trái tim khi nghe thấy bốn chữ “bày quán bán cơm” thì đập liên hồi, rất khẩn trương. Uống một hớp nước lấy giọng, Trang Phi Phi bất động thanh sắc hỏi “Tiểu thúc cô lợi hại như thế, hiểu biết nhiều, sao lại phải mở quán bán cơm?”



Từ Mạn Mạn không phát hiện thấy Trang Phi Phi bất thường, rất thương cảm nói “Thúc ấy không phải là thúc ruột của tôi, là được ông bà nội nhận làm con nuôi.”




Tay móc vào túi quần rút ra một điếu thuốc, Kiều Thiệu Bắc châm lửa mấy lần mới được, vội rít vào mấy hơi thuốc, liên tục lượn lờ trong phòng như ruồi nhặng, nói “Anh Hải Trung, anh liên hệ không quân, chuẩn bị sẵn một trực thăng chuyên dụng. Xác định được chỗ ở của Tiểu Hà thì chúng ta ngay lập tức xuất phát.”



“Được!”



Ngụy Hải Trung lập tức đi gọi điện thoại.



Kiều Thiệu Bắc đi đến trước mặt Triển Tô Nam đang hút thuốc, nặng nề đánh hắn một quyền, nói “Tô Nam, cho tôi một quyền, dùng sức vào.”



Triển Tô Nam không nói hai lời, đấm đúng vào bờ vai hắn một quyền, nắm tay cũng đồng dạng phát run. Hai quyền này cũng khiến hai người phần nào thoáng bình tĩnh đôi chút. Triển Tô Nam rút ra điện thoại “Để tôi bảo bọn Thanh Vĩ lại đây.”



“ĐỢI Đ×——.”



Đè lại tay Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc nói “Đợi xác định chính xác chỗ của Tiểu Hà xong, xem xét tình cảnh hiện tại của cậu ấy thế nào đã rồi sẽ nói sau.”



Triển Tô Nam thu hồi điện thoại, hô hấp dồn dập. Hung hăng chà xát mặt, lại rút ra mấy điếu thuốc, cổ họng khàn khàn nói “Trang Tử không biết làm gì mà thần thần bí bí, trực tiếp nói cho tôi biết chỗ của Tiểu Hà không được sao!”



“Đợi cậu ta tới thì biết ngay.”



Kiều Thiệu Bắc rất kích động, rất khẩn trương, cũng cảm thấy không yên, rất sợ hãi. Bọn họ cuối cùng cũng tìm được Tiểu Hà, nhưng là Tiểu Hà của hiện tại……



“Thiệu Bắc———.”



Triển Tô Nam hô một tiếng, lại không nói gì tiếp. Hắn đột nhiên có điểm không dám đối mặt với Trang Phi Phi, hắn sợ hãi từ Trang Phi Phi nghe được người kia đã kết hôn.



Bên này Ngụy Hải Trung đã đi tới, nhìn đến hai người mặt đối mặt đứng hút thuốc. Hắn đi lên đi vỗ vai hai người “Trước hết cứ đợi Trang Tử đến đây rồi nghe cậu ấy nói sao.”



Hai người gật gật đầu, lại lấy ra một điều thuốc, châm lửa hút.



Thanh âm ô tô từ xa truyền đến ngày càng gần, ba người sửng sốt rồi khẩn trương chạy đi ra ngoài. Ô tô trực tiếp dừng ở trước cửa ra vào, ba người nhanh chóng vọt tới, Triển Tô Nam kéo tay người vừa bước xuống xe, quát “Người ở nơi nào?!”



Kéo tay lão bản xuống, Trang Phi Phi đỡ Từ Mạn Mạn suốt cả chặng đường vẫn một mực khóc lóc thảm thiết xuống xe, để nàng dựa vào người mình, nói “Cố tiên sinh đang ở huyện Phổ Hà, người này là cháu gái của Cố tiên sinh, gọi là Từ Mạn Mạn.”



Vừa nhìn thấy ba người này, cũng chưa kịp nhận ra ông chủ của mình, Từ Mạn Mạn đã lại òa khóc thành tiếng “Các người không được thương tổn đến tiểu thúc của tôi……”