Viễn Khê

Chương 25 :

Ngày đăng: 06:33 19/04/20


edit: Lenivy



beta: hoa nguyen



______



Trên giường, đã rất nhiều năm không ngủ chung với nhau, nhưng ba cha con ai cũng đều không ngủ được. Triêu Dương với Triêu Nhạc là vì hưng phấn, còn Cố Khê là bởi có tâm sự. Cố Khê ngủ bên ngoài, hai hài tử ngủ ở bên trong, vẫn giống như trước kia.



“Ba.” Nhắm mắt được một lúc, Cố Triêu Nhạc mở to mắt, xoay người “Có chuyện con và anh muốn bàn bạc với ba ba.”



“Gì thế?” Cố Khê cũng mở mắt.



Cố Triêu Nhạc liếc mắt nhìn anh trai một cái, được anh cho phép nó mới dám nói “Con cùng anh vào ngày tết muốn đi tự gây dựng sự nghiệp của mình.”



“Tự gây dựng sự nghiệp?” lenivy.wordpress.com



Cố Triêu Dương lập tức nói ra kế hoạch nó và em trai đã bàn, sau khi Cố Khê nghe xong, nói “Ý tưởng bán mứt quả không tồi, nhưng bán bóng bay thì ba ba cảm thấy nên tính toán lại. Cái đó cần có bình khí bơm mà chẳng may dính lửa thì rất nguy hiểm, có thể gây cháy nổ.”



“A!” Cố Triêu Dương cùng Cố Triêu Nhạc chớp mắt, ‘Đúng vậy…. bình bơm bóng ngỗ nhỡ dính lửa thì không phải sẽ nổ sao!’ Hai đứa giật mình, Cố Triêu Dương lập tức nói “Chúng con không bán bóng bay nữa, chỉ bán mứt quả thôi.”



Cố Khê cân nhắc rồi nói “Ý tưởng của các con rất tốt, ba ba ủng hộ. Như vậy đi, ba ba làm thêm đậu phộng rang, các con đi mua một ít túi ni lông về, chia đều ra làm thành nhiều túi để mang đi bán. Lúc bán mứt quả cũng có thể tiện bán luôn đậu phộng rang, các con thấy thế được không?”



“VÂNG! Ba ba làm đậu phộng rang là ngon nhất, ba ba, con muốn bán!” Triêu Nhạc là đứa giơ tay đầu tiên, tiếp đến là Triêu Dương trực tiếp giơ lên cả hai tay.



Cố Khê cười cười “Được rồi. Ba ba trước cứ làm một ít, các con bán thử xem, nếu đắt hàng thì ba sẽ làm nhiều thêm chút nữa. Đậu phộng thì nhà có sẵn rồi, chỉ cần mua thêm đường trắng là xong, còn về giá cả thì các con tự tính toán phí tổn rồi mới định giá.”



“Vâng.”



Có được sự ủng hộ của ba, Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc càng tự tin hơn về ý định của mình. Hai đứa rất cao hứng, bọn chúng chỉ sợ ba ba không đồng ý.



Nhẹ nhàng vỗ vỗ hai nhi tử, Cố Khê nói “Muộn rồi, mau ngủ đi. Ngày mai các con không cần theo giúp ba ba mở quán, các con cứ ở nhà ôn tập chuẩn bị tốt cho kỳ thi đi rồi mới nghĩ đến kế hoạch gây dựng sự nghiệp của mình. Cố gắng cân nhắc hết tất cả những khó khăn có thể xảy ra, như vậy đến lúc gặp phải sẽ không bị bất ngờ đến luống cuống chân tay. Tuy bán mứt quả là kinh doanh nhỏ nhưng nó cũng vẫn là một bài học đầu đời.”



Hai anh em chần chừ, Triêu Dương nói “Ba, một người thì sẽ rất bận rộn, con và Nhạc Nhạc vẫn sẽ ra giúp. Kỳ thi tuyệt đối không thành vấn đề, còn kế hoạch kia thì để buổi tối chúng con về nhà suy nghĩ cũng không muộn.”
“Cậu sau khi về, những việc cần làm thì cứ giao cho bọn Kiến Bân, chắc cậu phải ở vùng này một thời gian nữa.”



Trang Phi Phi gật đầu, hắn cũng đã nghĩ tới khả năng này. Tiếp sau đó, Ngụy Hải Trung không nói gì nữa, trong phòng không ngừng vang lên những tiếng đập phá, nó cũng giảm bớt một ít những buồn bực trong lòng hắn.



Gần mười phút sau, trong phòng một đống hỗn độn, Triển Tô Nam đem đập phá hết, chỉ duy nhất còn cái giường là nguyên vẹn. Thở hổn hển, Triển Tô Nam ném cái ghế tựa hắn đã đập nát trong tay đi. Kiều Thiệu Bắc đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, lấy một hộp thuốc lá từ trong túi áo, ngón tay móc vào trong hộp thuốc những lại phát hiện không còn điếu nào. Ném hộp thuốc lá đi, hắn hít thở sâu mấy hơi, hai tay đút vào túi quần, mím chặt môi.



Vẫn luôn quay lưng không hề lên tiếng, cũng không có ai dám ngăn trở hắn, Triển Tô Nam khàn khàn nói “Thiệu Bắc, tôi không dám nghĩ nữa, Tiểu Hà sao lại sinh được hài tử”



Kiều Thiệu Bắc đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, nhìn ngã tư đường bên ngoài rét lạnh, không đáp lại, bởi vì hắn cũng không biết trả lời ra sao.



“Nếu chúng ta không biết Angela, thì có lẽ chúng ta nhìn thấy Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng chỉ biết hiếu kì về thân thế của hai đứa, căn bản không thể tưởng tượng được ra là Tiểu Hà gặp phải chuyện như vậy.” Triển Tô Nam giơ tay phải lên, đột ngột đánh vào mặt mình mấy cái tát. Đánh mười mấy cái xong, Triển Tô Nam tựa hồ mất đi hết khí lực, mệt mỏi quỳ gục xuống đất.



“Tôi đã đánh em ấy…… Tô Phàm đã đánh em ấy…… Lúc đó…… Chính lúc đó là em ấy đang mang thai! Em ấy đang mang trong mình đứa con của chúng ta!”



Hai tay ôm lấy đầu, Triển Tô Nam hung hăng dứt tóc mình “Em ấy đang mang thai! Em ấy đang mang thai! Lúc đó em ấy đang mang thai! Cậu bảo tôi phải làm sao…… Cậu bảo tôi phải đối mặt với em ấy kiểu gì bây giờ! Em ấy mang thai, em ấy đang mang trong mình đứa con của chúng ta! Tôi còn bắt em ấy ra đi…… Tôi còn nói sẽ giết em ấy…… Thiệu Bắc, cậu nói tôi phải làm sao bây giờ! SAO CÓ THỂ ĐỐI MẶT VỚI EM ẤY BÂY GIỜ!”



“Tô Nam.” Không biết khi nào thì Kiều Thiệu Bắc đã đi tới nắm lấy hai tay đang tự tát vào mặt mình của Triển Tô Nam, hắn ngồi xổm xuống “Cậu cũng đừng quên, còn có cả tôi. Tôi làm tổn thương em ấy không kém gì cậu đâu. Tôi bắt em ấy rời đi, tôi hoài nghi tình cảm em ấy dành cho chúng ta, thậm chí còn vũ nhục em ấy trả ân chúng ta bằng một đêm kia.”



Nghiến thật chặt khớp hàm, Kiều Thiệu Bắc hít sâu một hơi, trầm giọng nói “Chúng ta không còn mặt mũi nào để gặp em ấy, nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác nữa, chúng ta phải thật mặt dày tới gặp em ấy để chữa lại những gì chúng ta đã gây ra. Tiểu Hà sẽ không tha thứ cho chúng ta, sai lầm của chúng ta không phải chỉ đơn giản một câu xin lỗi là giải quyết hết được. Cho nên, dù Tiểu Hà cả đời không tha thứ cho chúng ta, dù chúng ta cả đời không thể yên lòng thì âu đây cũng là trừng phạt thích đáng.”



Triển Tô Nam bỗng chộp lấy tay Kiều Thiệu Bắc, như bắt được của báu “Thiệu Bắc, trong lòng tôi rất khó chịu, tôi rất khó chịu, cứ nghĩ tới việc tôi đã đánh em ấy, nghĩ tới hài tử là tôi……” Hắn dùng lực đấm đấm ngực mình “Tôi hận không thể giết chính mình………..”



Kiều Thiệu Bắc bắt lấy tay của Triển Tô Nam “Tôi cũng vậy, tôi cũng hận không thể giết chết chính mình. Nhưng chúng ta không thể làm vậy, nếu chúng ta chết sao có thể đền lỗi với Tiểu Hà và hài tử? Tô Nam, tỉnh táo lại, tôi cho cậu nốt một buổi tối ngày hôm nay để sám hối phát tiết những ân hận và giận giữ, nhưng bắt đầu từ sáng mai, tôi muốn cậu cùng với tôi thật bình thường tới nhà Tiểu Hà ăn điểm tâm, tôi muốn hai chúng ta cùng nhau đền lại những sai lầm trong quá khứ.”



Triển Tô Nam cúi đầu, thật lâu… lâu đến mức trên đường không còn tiếng tạp âm nào lọt vào tai hắn, hắn ngẩng đầu, trên mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.“Thiệu Bắc, tôi không sao rồi.”



Kiều Thiệu Bắc buông tay Triển Tô Nam ra, gật gật đầu. lenivy.wordpress.com



Lau mặt, Triển Tô Nam đứng lên “Chúng ta sẽ bàn bạc xem kế tiếp nên làm thế nào nữa.”



“Được.”