Viễn Khê

Chương 2 :

Ngày đăng: 06:32 19/04/20


“Tại sao lại làm thế!”



Che lấy mặt, bị một quyền đánh ngã xuống đất, Cố Khê kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Triển Tô Nam đang trong cơn giận dữ…Trong óc bởi vì vừa mới bị một quyền kia mà ong ong. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?



Vừa rồi, nhận được điện thoại của Triển Tô Nam kêu cậu lập tức tới ngay, dù có tiết học cậu cũng mặc kệ, nhưng không nghĩ tới nghênh đón cậu lại là cơn giận giữ của Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc.



“Tô Nam!”



Ngăn lại Triển Tô Nam đang kích động muốn tiến lên, Kiều Thiệu Bắc ngồi xuống trước mặt Cố Khê, đưa ra một bức ảnh chụp, áp chế lửa giận hỏi: “Cậu có từng thấy qua người trong ảnh không?”



Cố Khê cúi đầu, trong ảnh chụp chính là cậu đang nói chuyện cùng một nam tử trung niên. Đầu còn đang hoang mang, mơ hồ, cậu gật gật đầu…Một khoảng thời gian trước, nam nhân này luôn tìm đến cậu, tự xưng là đại diện của một công ty giải trí, mong cậu sẽ tới công ty họ làm minh tinh, cậu đã cự tuyệt.



Kỳ lạ là người nam nhân này thực sự vẫn luôn thường xuyên” trùng hợp “xuất hiện trước mặt cậu. Sau tiệc sinh nhật, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc đột nhiên trở nên đặc biệt bận rộn, cậu cũng không đem chuyện này nói ra khiến sự việc trở nên phức tạp.



Cố Khê còn đang suy nghĩ việc mình vừa rồi bị đánh cùng người nam nhân này có quan hệ gì thì Triển Tô Nam đang trong cơn thịnh nộ xông lên đoạt lấy bức ảnh chụp trong tay Kiều Thiệu Bắc, quay đầu quăng vào mặt Cố Khê. Góc ảnh chụp sắc bén đã vô tình để lại vài vết xước nhiễm tia máu trên mặt Cố Khê, cậu co rúm lùi về phía sau né tránh…Thân thể bởi vì không biết đối phương giận dữ điều gì mà bắt đầu run rẩy, nhưng cậu lại không biết rằng vẻ mặt sợ hãi trong mắt hai người kia lại thể hiện một loại ý tứ khác…



“Hảo, tốt lắm.”



Triển Tô Nam nắm tay thật chặt, hai mắt vì phẫn nộ mà tràn ngập tơ máu, hắn cắn răng cả giận nói “Ta hôm nay mới phát hiện mình có bao nhiêu ngu xuẩn! Ngu xuẩn đến nỗi lại coi ngươi là bằng hữu! Bây giờ nghĩ lại, khi đó ngươi căn bản là cố ý xuất hiện trước mặt chúng ta, cố ý tiếp cận chúng ta!”



Cố Khê ngẩng đầu, mặt tái nhợt….mờ mịt, là thương tổn cùng ngạc nhiên….tại sao…lại nói như thế?



“Cố Khê, mày còn muốn giả ngu sao?” đệ đệ của Triển Tô Nam là Triển Tô Phàm đi đến trước mặt Cố Khê nắm lấy cổ áo cậu đem cậu từ trên mặt đất túm lên, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Sáng nay ba của tao cùng Kiều bá bá đã bị cảnh sát mời đi, chúng tao ở cảnh cục nghe người ta nói là chính mày hướng cảnh sát mật báo. Mày lén giấu anh tao cùng anh Thiệu Bắc ăn cắp tài liệu mật của hai nhà đem giao cho cảnh sát. Mày đừng nói với tao là mày không hề biết người kia!”



Cố Khê hít ra một ngụm lãnh khí, liên tục lắc đầu. Không! Cậu không biết người kia là cảnh sát, người kia nói hắn là người tìm kiếm ngôi sao! Hơn nữa cậu chưa từng lấy cắp tài liệu gì cả…Thế nhưng, cậu mở miệng lại không cách nào nói thành lời…Triển Tô Phàm gắt gao ghìm chặt cổ của cậu, nên căn bản cậu không thể nói được gì…



Cố Khê liều mạng lắc đầu, khẩn cầu nhìn về phía Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc… Không phải…cậu không có…cậu không hề bán đứng bọn họ…cậu không lấy cắp tư liệu. Cậu không có… Rõ ràng bên ngoài vô cùng nóng bức nhưng thân thể cậu lại như rơi vào ngày đông giá rét, băng phủ kín mọi nơi….Cố Khê lạnh tới nỗi chân tóc dựng đứng, run rẩy…



Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam lại nhìn thấy ánh mặt cậu đúng là một vẻ khiếp sợ, khiến họ cảm thấy xa lạ cùng tràn đầy oán giận.



Tựa hồ lão thiên gia (ông trời) cũng không muốn cho Cố Khê cơ hội biện bạch, ngoài cửa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát… Một người hầu chạy vào với thần sắc kích động mà nói: “Thiếu gia, Kiều thiếu gia, cảnh sát đến đây.”




“Anh Hải Trung, Tô Nam cùng Thiệu Bắc, không có việc gì chứ?”



“Việc này phải xem cậu đã cung cấp bao nhiêu tin tức cho cảnh sát. Cậu rốt cuộc hướng bọn họ tiết lộ bao nhiêu? Vị Lý cảnh quan kia chỉ nói là từ cậu nắm bắt được một số thông tin xác thực, cụ thể biết được cái gì, chúng ta không hề hay biết.”



Cố Khê cắn chặt môi, gắng không làm cho tâm tình mình lộ ra. Hơn nửa ngày,cậu rụt rè hỏi điều mình đang lo lắng “Tô Nam cùng Thiệu Bắc sẽ có thể phải ngồi tù sao?”



Đối phương mang theo oán hận mà thở hắt ra, nói: “Hai vị lão gia chẳng sợ chính mình sẽ phải ngồi tù cũng tuyệt đối không để bọn họ ngồi tù, Cố Khê, tôi hy vọng cậu sẽ không bởi vậy mà thất vọng… Lão gia muốn đưa bọn họ đi Mỹ, như vậy cũng tốt, miễn cho bọn họ ở lại đây thấy cảnh thương tình.”



Bọn họ… Muốn đi Mỹ…



“Như vậy…em an tâm. Cám ơn anh, Hải Trung ca, tái kiến*.”



(* ta định dịch ra là hẹn gặp lại nhưng xét thấy không hay và chưa thể hiện được ngữ cảnh cùng giọng điệu nhân vật nên ta quyết định sẽ vẫn giữ nguyên trong suốt bộ truyện)



Cúp điện thoại, Cố Khê suy yếu đứng dậy không nổi, liền vùi đầu dựa vào đầu gối, tựa vào góc tường cắn chặt miệng nhẫn nãi chịu đựng cơn đau đớn trong tim…



Ngồi lặng yên hơn một giờ, Cố Khê đứng lên, cước bộ lảo đảo hướng nhà ga đi tới.



Trong thoáng chốc, cậu mất đi tất cả…



Có lẽ, cậu cho tới nay đều chưa hề có được bất cứ điều gì….



Ở ven đường, mua một chai nước cùng một chiếc bánh mì, Cố Khê cứng nhắc cố gắng nuốt trôi. Cậu hiện tại tuyệt đối không thể gục ngã xuống.



Đổi hai lần xe, Cố Khê xuống xe tại nơi cách ký túc xá không xa. Dọc đường miên man suy nghĩ, lòng chất chứa đầy tâm sự…Khi cậu hoàn hồn thì mới phát hiện mình bị một đám người tay cầm côn vây bắt.



Bỏ điếu thuốc xuống, Triển Tô Phàm chỉ tay “Đánh cho tao!”



Côn bổng đánh xuống, Cố Khê chỉ kịp ngồi xổm xuống che chắn bụng mình….