Viễn Khê
Chương 29 :
Ngày đăng: 06:33 19/04/20
edit: Lenivy
beta: hoa nguyen
______
Gần một giờ sáng mới đi ngủ, nhưng bốn giờ sáng đã bị dựng dậy, hồi ôn thi vào đại học Doanh Hải, Từ Mạn Mạn cũng không mệt mỏi như bây giờ. Trong lúc mơ mơ màng màng, bị Trang Phi Phi kéo lên phi cơ, vừa mới thiu thiu ngủ thì lại bị gọi dậy lần nữa. Mệt mỏi, ngái ngủ bước lên xe, lại vừa chìm vào mộng đẹp thì tên Trang Phi Phi ôn dịch kia lại gào thét một lần nữa bắt nàng tỉnh dậy.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của Từ Mạn Mạn để nàng thanh tỉnh, Trang Phi Phi nói “Mạn Mạn, em đi thu thập hành lý đi, mười giờ anh quay lại đón em.”
“Ư..ừm….” Từ Mạn Mạn gật gù rồi lại ngủ.
“Mạn Mạn, tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh.” Hơi dùng sức, Trang Phi Phi lại lắc lắc nàng “Tỉnh dậy mau, đợi lát nữa anh nhất định sẽ cho em ăn no ngủ kỹ, tầm mười giờ anh quay lại đón em”
Từ Mạn Mạn cố gắng mở to mắt, ý thức mơ hồ gật gù đầu, thanh âm uể oải hỏi “Hôm nay trở về kia luôn à?”
“Chúng ta muộn nhất là ba giờ phải xuất phát rồi, có rất nhiều việc cần làm. Em về thu dọn hành lý rồi cứ ở kí túc xá đợi điện thoại của anh.”
“Được.”
Hơi hơi tỉnh táo lại, Từ Mạn Mạn mở cửa xuống xe, cước bộ lảo đảo đi về phía ký túc xá. Mãi cho đến khi nàng mở cửa phòng nhưng không thấy ai thì nàng mới chợt ngớ người nghĩ ‘Trang Phi Phi sao lại biết mình sống ở ký túc xá?’
Đưa Từ Mạn Mạn về ký túc xá xong, Trang Phi Phi quay xe đến thẳng nhà lão bản. Ngụy Hải Trung sau khi xuống máy bay ở căn cứ không quân đã trực tiếp đánh xe đi trước. Tuy cũng suốt một đêm không ngủ, nhưng Trang Phi Phi không mệt mỏi như Từ Mạn Mạn, ngoại trừ cằm lúm nhúm râu thoạt nhìn hơi tiều tụy thì so với thường ngày không có khác biệt gì cả.
Mới tám giờ sáng nên trên đường cũng không đông đúc xe cộ, Trang Phi Phi một mạch thẳng tuột đến biệt thự đồng sở hữu của hai ông chủ. Ngụy Hải Trung cũng đã tới đó, đang ở trong phòng của Triển Tô Nam đóng gói hành lý. Vừa thấy Trang Phi Phi, hắn lập tức nói “Buổi chiều, cậu và Mạn Mạn cứ nghỉ ngơi đi, tối tầm bảy giờ chúng ta hẹn nhau ở quảng trường thành phố.”
“Vâng.”
“Giờ cậu liên lạc với bọn Thanh Vĩ đi, kêu họ cứ đi mua tạm laptop, máy ảnh với di động đã”
Vừa nghe giọng nói của Ngụy Hải Trung đã biết hắn hút thuốc quá độ, dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng Nghê Hồng Nhạn vẫn lựa chọn im lặng, Ngụy Hải Trung giây phút này trông thật yếu ớt, gắt gao ôm chặt lấy nàng. Cứ như vậy ôm Nghê Hồng Nhạn nghỉ ngơi suốt nửa giờ, Ngụy Hải Trung mới ở trong lòng nàng nói “Hồng Nhạn, anh đã làm em phải lo lắng rồi.”
“Hải Trung?” Nghê Hồng Nhạn áp chế chua xót trong lòng bởi câu nói của hắn mà trào lên, ngón tay ở trên đầu Ngụy Trung Hải mát xa “Xảy ra chuyện gì? Có việc gì sao? Tối hôm qua gọi điện cho anh, anh cũng không bắt máy, sau lại còn tắt luôn máy, giờ anh trở về với bộ dạng này khiến em rất lo lắng.”
Ngụy Hải Trung nhẹ nhàng lắc đầu, rồi mới đánh trống lảng trả lời “Hồng Nhạn, sinh con đi.”
“HẢI TRUNG?!” Động tác mát xa của Nghê Hồng Nhạn nháy mắt dừng lại, ngạc nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn lên.
Kéo tay của Nghê Hồng Nhạn xuống đặt ở bên môi hôn nhẹ, Ngụy Hải Trung nói “Anh biết em vẫn luôn muốn có hài tử, nhưng anh lại chưa từng nghĩ tới việc sinh con cho nên không đồng ý. Hồng Nhạn, có lẽ nhiều nhất hai năm nữa chúng ta có thể kết hôn, em trước tiên cứ sinh con đi đã. Giống như người xưa vậy, trước sinh con rồi mới kết hôn. Anh sợ nếu cứ chần chừ em sẽ thành sản phụ quá tuổi mất.”
Nghê Hồng Nhạn xuống khỏi người Ngụy Hải Trung, trên mặt không hề có chút vẻ vui sướng. Ngụy Hải Trung lại ôm nàng một hồi lâu, chậm rãi nói “Hồng Nhạn, anh không muốn kết hôn không phải vì không muốn cưới em. Em luôn là người vợ trong lòng anh, trừ em ra, anh sẽ không cưới bất kỳ người nào khác. Nhưng…anh chưa thể, bởi vì anh có tội. Trước khi chưa sửa chữa được lỗi lầm này thì anh không có quyền được hưởng hạnh phúc, cho nên…anh không thể cùng em kết hôn.”
“Đó là tội gỉ?” Nghê Hồng Nhạn hốc mắt đỏ hoe.
Ngụy Hải Trung nhìn trần nhà, không trả lời, ngay khi Nghê Hồng Nhạn cảm thấy nản lòng thoái chí, nghĩ lần này lại không hỏi được gì thì nàng lại nghe được Ngụy Hải Trung nói “Hồng Nhạn, đi bê cái thùng anh đưa em cất đi ra đây.”
Nghê Hồng Nhạn ngồi xuống, Ngụy Hải Trung lau nước mắt cho nàng, cười hối lỗi với nàng, nói “Hiện giờ, đùi anh nặng trĩu, em giúp anh lấy lại đây, tiện mang cả di động của anh qua đây để anh sạc pin.”
Nhìn Ngụy Hải Trung một lúc, Nghê Hồng Nhạn sụt sịt mũi, khôi phục vẻ bình tĩnh, đứng lên đi vào phòng ngủ.
Nghê Hồng Nhạn sau khi hoàn thành chương trình học bên Mỹ trở về nước liền ở bên Ngụy Hải Trung, hai người sau một hồi bàn bạc đã quyết định ở tại căn nhà này. Lúc chuyển nhà tới đây, Ngụy Hải Trung có giao cho nàng một cái hòm bị khóa, rất nghiêm túc nói nàng cần phải bảo quản tốt chiếc hòm này. Nghê Hồng Nhạn tất nhiên có hỏi trong hòm này có cái gì nhưng Ngụy Hải Trung không nói cho nàng biết, chỉ nói nàng hãy bảo quản tốt, tương lai một ngày nào đó sẽ có việc dùng đến.
Kéo hòm từ dưới gầm giường ra, Nghê Hồng Nhạn lại đi vào phòng bếp lấy khăn lau sạch sẽ, rồi mới kéo lê nó ra phòng khách, tiện lấy luôn di động cho Ngụy Hải Trung. Ngụy Hải Trung trước cắm sạc cho điện thoại, rồi lại ngồi ngây ngốc trước cái hòm, lấy ra chìa khóa từ trong túi áo, nhíu mày, thần sắc khó nhọc có phần hối tiếc mở cái hòm ra.
Lúc Ngụy Hải Trung mở nắp, Nghê Hồng Nhạn kinh hô một tiếng. Trong rương để một ít đồ vật này nọ, nàng không thấy rõ những thứ kia là gì, nàng chỉ hoảng sợ khi nhìn thấy rất nhiều khăn dính máu. Nghiến chặt răng, Ngụy Hải Trung cầm lấy chiếc khăn kia, trong mắt là thống khổ, Nghê Hồng Nhan nhìn về phía hắn, nàng có dự cảm rằng những nghi hoặc nhiều năm trong lòng nàng sắp được gỡ bỏ.
“Hồng Nhạn, giờ anh sẽ nói cho em biết, tội lỗi của anh là gì.”