Viễn Khê

Chương 40 :

Ngày đăng: 06:33 19/04/20


Nhìn hai người đàn ông với vẻ mặt bi thương cùng hốc mắt ửng đỏ, Cố Khê lại một lần nữa đành nén xuống những lời sáng nay định quyết tâm nói ra. Chuẩn bị đồ ăn cho hai người, Cố Khê mím môi không nói gì nữa. Triển Tô Nam đóng cửa phòng bếp, Kiều Thiệu Bắc đi đến sau Cố Khê, vươn hai tay ôm lấy cậu từ phía sau, quả trứng gà trong tay Cố Khê rơi bộp phát trên bệ bếp, nát bét.



“Tiểu Hà, đừng nhúc nhích, hãy để anh ôm em trong chốc lát, xin em.”



Giọng nói của Kiều Thiệu Bắc thực yếu ớt, vô cùng tha thiết. Nhịp thở của Cố Khê khẽ biến đổi, cậu nhìn những vỏ trứng rơi vỡ vụn trên bệ bếp, nghiến chặt khớp hàm….



***



Ôm ước chừng năm phút, Kiều Thiệu Bắc buông Cố Khê ra, cậu chưa kịp xoay người thì lại có ngay một người nữa ôm cậu từ phía sau. Người nọ không nói gì, nhưng tiếng thở trầm nặng đồng dạng thống khổ. Rõ ràng bọn hắn là cha đẻ của hai đứa trẻ, lại chỉ có thể xưng là thúc thúc, bọn hắn thật sự muốn hai con trai gọi mình là cha.



Cố Khê đứng bất động, hai tay đặt trên bệ bếp nắm chặt. Nhịp tim đập của Triển Tô Nam xuyên thấu qua giữa hai người truyền đến Cố Khê, trái tim cậu khẽ dâng lên nỗi niềm xót xa….



Qua một hồi thật lâu, Triển Tô Nam cũng vẫn chưa buông tay, Cố Khê nhịn không được nói: “Tôi phải hấp trứng cho các anh, hai anh vào nhà chính đi.”



Triển Tô Nam buông Cố Khê ra, bình tĩnh hơn rất nhiều, nói: “Để bọn anh tự làm.”



“Không cần đâu, các anh vào nhà đi.” Không hề quay đầu nhìn hai người nọ, Cố Khê lấy một chiếc bát nhỏ, gạt hết đống trứng vỡ nát cùng vỏ trứng vào, rồi lấy ra năm quả trứng mới, đập vào bát to, đánh tơi lên.



Kiều Thiệu Bắc giật giật góc áo Triển Tô Nam, lên tiếng: “Vậy, bọn anh vào nhà đây.”



“Ừm.”



Phía sau truyền đến tiếng mở cửa, bàn tay đang cầm trứng gà của Cố Khê chậm rãi buông, nhắm mắt lại áp chế sự nặng nề trong đáy lòng.







Bưng bát trứng hấp vào cho Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc xong, Cố Khê lại chui vào phòng bếp, nói là chuẩn bị cơm trưa; người nào nhạy bén đều biết cậu muốn yên tĩnh một mình, nhưng chỉ tiếc Từ Mạn Mạn lại không phải cái người nhạy bén đó. Thấy không ai đi giúp tiểu thúc, cô đứng dậy đi vào phòng bếp, mỗi lần được nghỉ về, Từ Mạn Mạn gần như đều ở lì nhà của ông bà nội, đỡ dần tiểu thúc.



Đi vào phòng bếp, nhìn thấy tiểu thúc đang nhặt rau, Từ Mạn Mạn lập tức cầm lấy một cái ghế đi tới ngồi bên cạnh Cố Khê, “Tiểu thúc, cháu giúp thúc.”



“Mạn Mạn?” Đang suy nghĩ miên man, Cố Khê giật mình, rồi cậu nhanh chóng đoạt lấy mấy cọng rau trong tay Từ Mạn Mạn, nói: “Không có việc gì đâu, một mình thúc trong này là được rồi, cháu ở bên ngoài vất vả, về nhà thì cứ nghỉ ngơi đi.”




“Tôi thật sự không lạnh.” Lùi sau một bước, giờ phút này Cố Khê không biết phải đối mặt với Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc như thế nào nữa.



“Tiểu Hà.” Triển Tô Nam tiến lên một bước, khom người cầm lấy tay cậu, cũng không để đối phương tránh né nữa: “Tay em lạnh như vậy, sao lại bảo không lạnh chứ?”



Yết hầu của Cố Khê nhấp nhô, cậu cúi đầu tránh đi tầm mắt của Triển Tô Nam: “Các anh…… không phải đã tặng tôi một bộ quần áo bằng nhung rồi sao…… Nó rất ấm áp. Tay tôi, chính là như vậy.”



“Tiểu Hà, thay áo được không?” Thanh âm của Triển Tô Nam đột nhiên ôn hòa đi vài phần, thân hình hắn cao lớn, lại nắm chặt tay Cố Khê, còn cúi người, nên cả người Cố Khê đều nhanh chóng bị hắn vây trong lồng ngực.



Lại lui sau một bước, đẩy lùi độ nóng hơi thở của Triển Tô Nam, Cố Khê còn muốn cự tuyệt, nhưng đối phương lại một tay ôm lấy cậu: “Tiểu Hà, thay ra được không? Xin em.”



“Tô Nam.” Thật sự nhịn không được ngửa đầu, cái trán lại dính sát vào đôi môi của đối phương, Trái tim Cố Khê lần thứ hai ngừng dập.



“Thay ra, được không?” Liếm liếm môi, cưỡng chế dục vọng, Triển Tô Nam thừa dịp Cố Khê đang ngây ngốc, kéo khóa áo khoác, cởi ra.



“TÔ NAM!” Đột nhiên hoàn hồn, Cố Khê thân thủ giữ chặt áo khoác của chính mình, nhưng cánh tay Triển Tô Nam lẹ hơn cậu một bước, ném áo khoác lên ghế sofa. Lập tức, Triển Tô Nam liền lấy chiếc áo khoác lông vô cùng ấm áp kia khoác lên người Cố Khê.



“Tô Nam, xong chưa vậy?” Ngoài phòng, Kiều Thiệu Bắc hợp thời cất tiếng, Triển Tô Nam không quay đầu lại, nói: “Tốt lắm.” Trực tiếp đóng khóa áo khoác, Triển Tô Nam vô lại kéo Cố Khê đi ra ngoài.



“Tô Nam, anh đừng như vậy.” Cố Khê gấp đến độ mặt mũi đều ửng đỏ lên.



“Anh đừng như thế nào, anh chỉ muốn em ấm áp hơn một chút mà.” Đẩy người nọ tới cửa ngoài, Triển Tô Nam đem Cố Khê giao cho Kiều Thiệu Bắc, xoay người khóa cửa.



Hai cánh tay của Cố Khê cũng chưa kịp chạm vào chiếc áo đã trực tiếp bị Kiều Thiệu Bắc kéo ra khỏi sân nhà, hắn cùng Triển Tô Nam phối hợp quả thực là hoàn toàn không có kẽ hở.



Trên xe, Dương Dương và Nhạc Nhạc cảm thấy rất quái lạ, vì sao áo khoác của ba ba không kéo kỹ mà đã lên xe ngay, không kéo khoá cẩn thận gì cả.



Như sợ Cố Khê cởi áo vứt bỏ, Triển Tô Nam nhanh chóng khóa cửa, tăng tốc chạy nước rút trăm mét rồi nhảy lên xe, đóng cửa xe. “Lái xe!”



Xe chuyển bánh, đầu óc Cố Khê thực choáng váng, thực choáng váng. Cậu cảm thấy ước muốn có một cuộc sống bình thản của mình hình như cách cậu càng ngày càng xa, cậu nên làm thế nào đây?