Viễn Khê

Chương 44 :

Ngày đăng: 06:33 19/04/20


Đã xảy ra chuyện như vậy, nói không xấu hổ là điều không thể, đến chính Từ nãi nãi cùng Từ đại gia cũng cảm nhận được sự ngượng ngùng này. Cố Khê cũng không hẳn là phớt lờ Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc, chỉ là, khi hai người kia nhìn cậu chăm chú thì cậu sẽ theo bản năng tránh đi, cũng rất hiếm chủ động nói chuyện với bọn hắn.



Tương phản với sự né tránh của Cố Khê, biểu hiện của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lại thật bình tĩnh, không làm thêm bất cứ chuyện gì vượt quá giới hạn nữa, hai người kiên nhẫn cấp cho Cố Khê một khoảng thời gian để tiếp nhận, thích ứng với bọn hắn. Ngay buổi tối hôm sau, bọn hắn đã bàn bạc sẽ chuyển đến khách sạn ở. Thứ nhất, là để Cố Khê được thoải mái, cũng để cậu được nghỉ ngơi thật tốt; thứ hai, thừa dịp vào đúng thời điểm cuối năm, hai người phải thương lượng rất nhiều việc với Ngụy Hải Trung, nên ở khách sạn là thuận tiện nhất.



Nhưng dù nói là hai người tới ở khách sạn thì cứ đúng 7 giờ sáng, bọn hắn sẽ có mặt điểm danh trước cửa nhà của Từ nãi nãi, rồi đến đúng 9 giờ tối bọn hắn mới luyến tiếc ra về, kỳ thật lịch trình như thế cũng chẳng khác là bao so với trước khi chuyển đi. Bị ba ba “giáo dục” một phen nên Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng không có bất cứ thái độ nào trước hành động ra ở khách sạn của hai thúc thúc, chúng sẽ nghe lời ba ba. Ngụy Hải Trung và Nghê Hồng Nhạn ngẫu nhiên cũng phát hiện ra sự ngượng ngập giữa Cố Khê và hai người Nam, Bắc; nhưng bọn họ khéo léo không hỏi, thái độ vẫn bình thường. Từ Mạn Mạn được Trang Phi Phi nhắc nhở trước rồi nên cũng làm bộ không thấy gì.



***



Kết quả thi cử của Dương Dương và Nhạc Nhạc đã có, hai đứa cùng đạt hạng nhất cả năm. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thấy hai con trai cầm giấy khen tới khoe thì rất cao hứng, cứ liên tục la hét đòi phải ra ngoài chúc mừng này nọ nhưng lập tức bị Cố Khê phủ quyết, chẳng qua chỉ là một kỳ thi bình thường, vì nó mà tiêu tiền thì quá lãng phí. Đúng vào thời điềm đang nhạy cảm thế này, hai người Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc nào dám không nghe lời Cố Khê, nhưng bọn hắn vẫn xung phong tự mình xuống bếp làm một bàn thức ăn lớn để chúc mừng hai con trai.



Hai ngày nữa chính là đêm ba mươi, Cố Khê không muốn vì thái độ của mình mà ảnh hưởng đến không khí tết, do đó, hôm nay, sau bữa cơm trưa, cậu đã chủ động nói chuyện với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc: “Tôi muốn đi lên huyện mua một ít thực phẩm cho bữa cơm tất niên, các anh đi cùng tôi nhé.”



Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc gần như chết lặng mấy giây, ngay sau đó, hai người liền bật dậy từ trên sofa, thụ sủng nhược kinh nói: “ĐƯỢC! ANH ĐI LẤY XE!” Sau đó, hai bọn hắn cùng chạy vội ra cửa, suýt nữa thì té ngã.



“Ba, con cũng muốn đi!” Nhạc Nhạc giơ tay.



“Con cũng muốn, ba ơi!” Dương Dương cũng giơ tay.



Mấy ngày nay giữa ba ba và thúc thúc cứ căng thẳng, nên nhân cơ hội này bọn chúng muốn được ở bên ba người bọn họ. Cố Khê mặc áo khoác lông vào, nói: “Vậy cùng đi.”



“Con đi lấy áo!” Dương Dương cao hứng kéo Nhạc Nhạc chạy, không nghĩ tới ba ba thế nhưng đồng ý!



Kéo cao khóa áo khoác, Cố Khê liền đi ra ngoài, trong nhà còn có vợ chồng Ngụy Hải Trung và Trang Phi Phi, cậu hoàn toàn không cần phải lo lắng. Ba người này ngày nào cũng tới nhà nên đã gần như là người một nhà rồi.



Cố Khê vừa đi, Từ Mạn Mạn thè lưỡi, nhỏ giọng thì thầm với Nghê Hồng Nhạn: “Chị Hồng Nhạn, giữa tiểu thúc và hai ông chủ không có chuyện gì đó chứ.”



Nghê Hồng Nhạn cười cười, nói: “Tiểu thúc của em chủ động gọi bọn họ đi chợ cùng thế này, chắc hẳn không có việc gì đâu.”



“Không có chuyện là tốt.” Mấy ngày nay Từ Mạn Mạn phải hành xử rất cẩn trọng nên cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ lại mới thấy, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của hai người kia trước mặt tiểu thúc khiến cô ngầm thích thú lạ thường.



“Mạn Mạn, cùng anh ra ngoài một chuyến.” Trang Phi Phi cầm khóa xe đứng lên, Từ Mạn Mạn khó hiểu hỏi: “Làm gì thế? Ngoài trời rất lạnh, dự báo thời tiết còn nói đêm nay sẽ có tuyết đó.”



“Đi thôi.” Không giải thích nhiều, Trang Phi Phi trực tiếp cầm lấy áo khoác của Từ Mạn Mạn, kéo cô đứng dậy.



“Chuyện gì mà cứ thần thần bí bí.” Mấy ngày nay đã khá thân quen với Trang Phi Phi, Từ Mạn Mạn tuy rất bất mãn nhưng cũng vẫn ngoan ngoãn mặc áo khoác vào rồi cùng đi với Trang Phi Phi.



“Hồng Nhạn, Trang Tử và Mạn Mạn……” Nghẹn mấy ngày trời, hôm nay Từ nãi nãi mới thắc mắc hỏi.



Nghê Hồng Nhạn cười nói: “Tuổi trẻ mà bác, cứ để bọn họ phát triển tự nhiên đi.”




***



Ăn uống chán chê cũng đã gần đến 10 giờ tối, Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc cùng Ngụy Hải Trung lấy từ túi áo ra một xấp hồng bao tiền mừng tuổi nặng trịch, bầu không khí lập tức trở nên nhộn nhịp.



Cả tối vẫn bực dọc, xị mặt, đến lúc thấy bốn người kia phát tiền lì xì cho cháu mình thì Quách Nguyệt Nga ngay lập tức cười như hoa. Thường Hiểu Mẫn một bụng bất mãn cũng sung sướng cười, hồng bao của Trang Phi Phi là 3000 đồng, còn ba người kia thì mỗi người tới tận 6000 đồng, số tiền mừng này bằng thu nhập cả năm của nhà Từ Hoài Chí và Thường Hiểu Mẫn. Kỳ thật lúc xem xét tiền lì xì, bọn hắn định mừng ít đi, nhưng về sau nghĩ tới Cố Khê, còn có tình cảm của bọn trẻ, rồi sau khi đã ‘tham khảo’ mức thu nhập ở huyện Phổ Hà thì  bọn hắn cũng lén lút thương lượng lại và quyết định số tiền này. Mà Từ Hoài Chí vốn đang không vui vì lời nói của ông nội, sau khi được Triển Tô Nam và Từ Thiệu Bắc tặng cho một cái điện thoại di động loại tốt nhất thường dùng trên thành phố, hắn lập tức ôm lấy không thèm quan tâm chuyện gì khác nữa, càng đừng nói cái gì mà bất mãn.



So với cháu của Quách Nguyệt Nga  thu được ‘đại’ hồng bao thì bao lì xì của Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc lại mỏng tới đáng thương. Nhưng bọn chúng một chút cũng không buồn bã, ngược lại chúng còn rất rất căng thẳng. Bởi vì….trong bao lì xì của bọn chúng không có tiền, chỉ có duy nhất một tờ chi phiếu. Trên tờ chi phiếu ghi bao nhiều tiền nhỉ!! Hai cậu nhóc chỉ tò mò một hai giây liền lập tức đưa ngay cho ba ba, để cho ba mình quyết định. Cố Khê cầm mấy tờ chi phiếu đứng lên, không nói gì, ngồi trên sofa bàn bạc với mẹ nuôi và mấy chị dâu về đêm nay.



***



10 giờ, Cố Khê đi vào phòng bếp bắt đầu làm sủi cảo.Mọi năm, cứ đúng 12 giờ đêm ba mươi nhất định phải ăn sủi cảo, đây là phong tục.



Đuổi hết mấy người định vào giúp đỡ, Cố Khê đóng cửa phòng bếp lại, một mình làm sủi cảo. Hô hấp cậu có chút nặng nhọc, mặt hơi nhăn nhó, trên trán thậm chí còn toát đẫm mồ hôi. Từ trưa trên người đã bắt đầu cảm thấy từng trận run rẩy, Cố Khê biết mình bị bệnh, thừa dịp không có người cậu đã lén uống thuốc cảm, nhưng tình trạng chẳng những không giảm bớt mà ngược lại càng thêm phần nghiêm trọng. Thời điểm ăn cơm tất niên, cậu căn bản không có khẩu vị gì cả, đầu óc choáng váng nặng nề, âm thanh tới bên tai cứ ù ù rời rạc gào thét trong đầu cậu. Nếu không phải vì cậu vẫn cúi đầu, lại ngồi trong góc khuất thì nhất định hai người nọ sẽ phát hiện ra ngay. Mặc kín áo khoác lại, Cố Khê uống mấy ngụm nước ấm, sắp qua năm rồi, cậu không thể để bất kỳ ai biết mình sinh bệnh được.



Che miệng ho khan, Cố Khê cảm thấy đầu choáng váng, có người đẩy cửa đi vào, cậu cả kinh mở to mắt nhìn, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.



“Ba, ba bị làm sao thế?” Định tới hỏi xem ba ba có muốn mình giúp đỡ không, Cố Triêu Dương nhanh đóng cửa lại, chạy đến trước mặt ba. Vừa thấy sắc mặt Cố Khê, nó lập tức đưa tay sờ trán ba mình, quả nhiên!



“BA! BA BỊ SỐT RỒI!”



“Suỵt, đừng kêu to!”



Che miệng Dương Dương, Cố Khê thấp giọng nói: “Ba không có việc gì, uống thuốc ngủ một giấc là tốt ngay, đừng để người khác biết.”



“Ba, con dìu ba lên lầu.”



“Không cần.” Thở hổn hển, Cố Khê nói: “Con gọi Nhạc Nhạc vào đây, giúp ba ba gói sủi cảo. Trăm ngàn lần đừng để hai thúc thúc vào đây, giờ sắp đến giao thừa, ba không thể phá hủy niềm vui sướng của mọi người được.”  Nếu  hai người kia biết được…… Cố Khê cảm thấy mồ hôi trên người càng lúc càng nhiều.



Không phải lần đầu tiên chăm sóc ba ba bị ốm, Dương Dương lập tức gật gật đầu, xoay người chạy ra khỏi phòng bếp. Chỉ chốc lát sau, hai anh em quay trở vào. Cố Khê giao phó việc gói sủi cảo cho hai con trai, cậu đi nấu nước.



“Ba, hay ba cứ lên lầu đi, để bọn con nấu sủi cảo là được rồi.” Nhạc Nhạc lo lắng nhìn sắc mặt ba ba càng lúc càng tái nhợt hơn.



“Không có việc gì đâu, nấu xong sủi cảo thì ba ba sẽ đi ngủ.” Trên người toát ra từng trận mồ hôi lạnh, Cố Khê không thể không buông muôi vớt ra, nói: “Nhạc Nhạc, con đi lấy thuốc cảm lại đây cho ba, đừng để ai nhìn thấy.”



“Vâng ạ.”



Nhạc Nhạc ra khỏi phòng bếp, Dương Dương đỡ Cố Khê đột nhiên bủn rủn người, ngồi xuống ghế: “Ba, con và em nấu sủi cảo, ba cứ ngồi xuống.” Trên người rất khó chịu, tứ chi đau nhức vô lực, Cố Khê gật gật đầu, chờ Nhạc Nhạc lấy thuốc lại đây.