Viễn Khê

Chương 47 :

Ngày đăng: 06:33 19/04/20


Khi trở vào trong, thấy Dương Dương và Nhạc Nhạc đứng bên ông nội, cúi gầm mặt, gắt gao cắn miệng; nhìn bộ dạng tủi thân của hai con trai, khỏi phải nói Kiều Thiệu Bắc có bao nhiêu đau xót. Bước tới ngồi bên cạnh Ngụy Hải Trung, hắn lên tiếng: “Dương Dương Nhạc Nhạc, lại đây ngồi với thúc thúc.”



Hai cậu nhóc khụt khịt mũi, rầu rĩ đi tới trước mặt hắn. Ôm hai đứa vào trong lòng, Kiều Thiệu Bắc đảo mắt nhìn một vòng sắc mặt nghiêm túc của mọi người, rồi mới lấy khăn lau nước mắt cho lũ trẻ, dịu dàng dỗ dành: “Dương Dương Nhạc Nhạc, chuyện hôm nay, thúc thúc không nói các con sai, nhưng dì hai dù sao cũng là trưởng bối, các con cãi vã với dì ấy thì ba ba sao có thể vui vẻ được chứ. Nào, nói một tiếng xin lỗi với dì hai đi.”



“Thân là trưởng bối mà không ra cái thể thống gì, vì sao bọn nhóc phải xin lỗi.” Từ Khâu Thuật cục cằn nói, vừa thấy hắn nói như thế, Quách Nguyệt Nga lại nước mắt ngắn nước mắt dài.



Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng chảy nước mắt, Từ lão gia đứng bật dậy, ôm hai cháu trai: “ Không phải xin lỗi! Hôm nay nếu không có hai đứa này thì ông bà già chúng tôi đã sớm đột quỵ mà chết rồi! Không phải xin lỗi!” Nói xong, Từ lão gia dắt tay hai đứa đi vào buồng trong. Đôi mắt Từ nãi nãi ửng hồng, đứng dậy đi theo vào phòng, cũng không nói gì.



Đạt được mục đích, Kiều Thiệu Bắc trong lòng vô cùng cảm kích Từ lão gia và Từ nãi nãi đã bảo vệ Dương Dương và Nhạc Nhạc. Xong, hắn nói với Quách Nguyệt Nga đang khóc lóc không ngừng: “Chị hai, em thay mặt bọn trẻ xin lỗi chị, chúng còn bé, chị cũng đừng so đo với chúng.”



“Thiệu Bắc, chuyện này không hề liên quan gì tới bọn trẻ cả, chúng làm rất đúng.” Từ Khâu Thuật ngay trước mặt hai vị khách – Kiều Thiệu Bắc và Ngụy Hải Trung – quở trách vợ của mình: “Tôi luôn ghi tạc những ngày tháng trước kia cô đi theo tôi chịu khổ, lúc sinh Hoài Chí lại khó sinh suýt chết nên vẫn luôn nhún nhường cô, nhưng cuối cùng tính cách cô ngày càng quái thai! Hôm nay là mùng 1 đầu năm, cô đã chạy tót đến nhà ba mẹ nháo loạn, cô nói cô quyết không chịu ly hôn thì tôi nên thế nào với cô đây!!”



“Huhuhu……” Quách Nguyệt Nga bật khóc thành tiếng,“Vậy còn……Hoài Chí thì sao…….”



“CÂM MIỆNG!!! Không được nhắc đến việc của Hoài Chí nữa! Nó giờ thế này cũng đều do cô quá chiều chuộng thôi! Cô còn mặt mũi mà ngồi đây khóc à!”



“Huhu……” Quách Nguyệt Nga ngậm miệng.



Anh cả Từ gia lúc này mới mở lời: “Nguyệt Nga, cô là phận em dâu, tôi là anh chồng cũng không tiện nói nhiều. Nhưng hiện giờ, tôi muốn nói với cô hai câu.”



“Từ khi cô và Khâu Thuật kết hôn, cô luôn gây chuyện khiến ba mẹ rất khó chịu. Nhất là chuyện của Tiểu Hà, cô có đáng làm chị dâu không? Cô nói Tiểu Hà thiên vị Mạn Mạn, vậy cô tự hỏi lại bản thân xem, Tiểu Hà có phải đã từng muốn dạy bổ túc cho Hoài Chí hay không?”



Đối diện với anh cả, Quách Nguyệt Nga nào dám lộn xộn nữa, rụt rè gật đầu.



“Vậy nói tiếp, Hoài Chí có phải rất khó chịu, nói Tiểu Hà xía mũi vào chuyện của người khác không? Có phải cô cũng hùa theo bảo với Tiểu Hà là thằng Hoài Chí không thích học thì thôi, đúng không? Những lời này chính tai tôi nghe được, cô đừng cãi.”



Quách Nguyệt Nga xấu hổ vô cùng, bất lực gật đầu xác nhận.



“Tôi hỏi lại cô. Lúc Hoài Chí thi trung học, Tiểu Hà có phải đã từng đề nghị nên cho thằng bé học nghề, nhưng cô đáp lời sao?”



“Ô..ô….” Quách Nguyệt Nga khóc lớn.



Từ Khâu Lâm thay cô ta trả lời nốt: “Cô nói, học nghề đi ra làm thằng công nhân à, trách cứ Tiểu Hà không có lòng tốt, cô cứ khăng khăng muốn Hoài Chí vào học trường chuyên, học máy tính, nói là sẽ dễ tìm việc. Được thôi, giờ thì sao, cô đổ hết tội nợ lên đầu Tiểu Hà, cô bảo Dương Dương và Nhạc Nhạc tôn trọng sao nổi một dì hai như cô đây?”



Quách Nguyệt Nga chỉ biết khóc. Kiều Thiệu Bắc và Ngụy Hải Trung im lặng ngồi gần bếp lò hơ tay sưởi ấm, không tiếp lời, nên có người đứng ra giáo huấn Quách Nguyệt Nga.



Từ Khâu Lâm nói: “Cô không phải không biết một mình Tiểu Hà vừa phải nuôi dưỡng hai đứa con vừa phải kiếm sống có bao nhiêu khổ, có bao nhiêu mệt. Nhưng khi mua nhà cho thằng Hoài Chí, cô không hề biết xấu hổ, lấy trắng hai vạn của chú ấy. Cô là chị dâu của Tiểu Hà, chú ấy là phận em nên không tiện tranh cãi với cô, chú ấy lại nghĩ tới ân tình bao năm của ba mẹ, nhường nhịn cô đủ lần, nhưng cô không biết giới hạn, không chỉ không thông cảm cho sự khó xử của chú ấy mà cô còn không phân phải trái, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước! HAI VẠN ĐỒNG…… Cô xem xem, nhìn quần áo chú ấy mặc trên người đi, cô nhìn đôi tay nứt nẻ của chú ấy đi, cô nhìn một thân bị bệnh của chú ấy đi, cô sao nhẫn tâm mở miệng đòi hỏi được chứ? Hôm nay mới đầu năm, cô biết rõ Tiểu Hà đang bệnh mà cô còn cố gọi chú ấy ra cằn nhằn về chuyện của thằng Hoài Chí, còn gây gổ với chú ấy. Cô đừng thấy lạ khi Dương Dương và Nhạc Nhạc cãi lại cô, cô như vậy sao có thể ép chúng nhận cô là dì hai được?”
“Dù chị ấy có gây sự lớn đến đâu thì chị ấy cũng là phụ nữ, tôi lại là em chồng, chị ấy cũng tự biết chừng mực; tôi đợi chị ấy ồn ào xong, khuyên bảo được thì mọi chuyện sẽ êm đẹp, nếu vẫn cố chấp thì tôi sẽ không nhượng bộ; nhưng Dương Dương và Nhạc Nhạc cãi vã như thế, ngược lại càng làm cho sự việc thêm lớn. Kệ bản chất của chị dâu ra sao thì chị ấy cũng đã toàn tâm toàn ý với anh hai. Anh hai là một người thành thật, luôn quan tâm đến tôi và con trai. Nếu không phải Dương Dương Nhạc Nhạc khóa tôi trong phòng, sự tình sẽ không lớn đến mức anh hai muốn ly dị, nói gì thì nói đây cũng là chuyện người lớn, chúng nó lao tới cãi nhau với dì hai còn ra thể thống gì, tôi sao có thể nương tay với chúng được chứ.”  Hơn nữa tình cảnh giờ đã thế rồi thì cậu càng phải đánh con trai.



“Anh hiểu, anh hiểu.” Trong lòng Triển Tô Nam mừng như điên, mừng vì Cố Khê tự nguyện nói với hắn mọi chuyện trong nhà, hắn đánh bạo vói tay vào trong chăn, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Cố Khê, thấy đối phương không cự tuyệt, giọng nói của hắn dịu dàng đi vài phần, “Hôm nay coi như anh chị ấy đã giải tỏa với nhau, anh thấy sau này chị hai sẽ thu liễm đi một chút. Dương Dương và Nhạc Nhạc hôm nay cũng chỉ vì đau em, em cũng đừng trách bọn chúng. Em xem, em dọa hai đứa nó rồi, anh cùng Thiệu Bắc đứng ngoài nhìn thôi cũng đau lòng muốn chết. Như vậy cũng tốt, sau này dì hai nếu còn không phân rõ phải trái thì chị ta còn phải kiêng kị Dương Dương và Nhạc Nhạc. Hôm nay chị ta gây sự không phải chỉ vì xin việc cho Hoài Chí sao, dễ thôi, anh sẽ giúp chị ta.”



“Tô Nam.” Cố Khê nhăn mày, cậu biết quá rõ sức lực của thằng bé Hoài Chí này, cậu không muốn hai người nọ chỉ vì mình mà khó xử.



Triển Tô Nam rút một bàn tay ra, đưa lên vuốt ve gương mặt nóng bừng của Cố Khê, mi mắt cậu khẽ run rẩy, bầu không khí giữa hai người nhất thời thay đổi. Triển Tô Nam cũng không làm thêm bất kỳ động tác nào nữa, cứ duy trì tư thế như vậy thâm tình nhìn Cố Khê, thẳng đến khi đối phương thật sự nhịn không được, hơi né đi ánh mắt nóng rực của hắn thì Triển Tô Nam mới mở miệng nói: “Chuyện của Hoài Chí chỉ là chuyện nhỏ, trong lòng anh và Thiệu Bắc đã có cân nhắc, sẽ tự biết không gây phiền toái cho bản thân. Xảy ra biến cố này cũng tốt, anh và Thiệu Bắc định thừa dịp này giải quyết triệt để phiền phức trong nhà anh hai luôn một thể, nhân tiện cũng tiêu trừ vướng mắc trong lòng hai bác và em.”



Cố Khê ngửng mặt, có ý gì?



Triển Tô Nam tiến tới bên tai Cố Khê, thầm thì to nhỏ với cậu hơn nửa ngày, sau đó mới lùi người lại, trong mắt Cố Khê là kinh ngạc còn có sự cảm kích. Triển Tô Nam nhếch miệng cười, nói: “Vì đây là anh hai! Em luôn biết ơn phần ân tình của gia đình Từ gia nên anh và Thiệu Bắc sẽ giúp anh ấy. Em nói có phải không? Em từng kể, anh hai đã rất quan tâm chăm sóc đến em và bọn trẻ, anh cùng Thiệu Bắc càng phải giúp đỡ anh hai.”



“Có được không, rất làm phiền đến các anh?” Trong lòng Cố Khê rất mãn nguyện, nhưng lại không thể không suy nghĩ cho hai người.



“Sẽ không.” Triển Tô Nam trấn an nói: “Anh và Thiệu Bắc là thương nhân, sẽ không để bị lỗ đâu.” Dứt lời, hắn lại thực không biết xấu hổ bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, ngoại trừ em và con trai. Dù dâng hết tất cả cho ba cha con thì bọn anh cũng rất vui sướng.”



Thần sắc Cố Khê cực mất tự nhiên, cụp mắt, môi giần giật, cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ: “Tô Nam…… Các anh đừng……”



“Tiểu Hà.” Sợ sẽ nghe thấy cậu cự tuyệt, Triển Tô Nam nhanh chóng ngắt lời Cố Khê, nài nỉ nói: “Tiểu Hà, bọn anh không cầu em đáp lại tình yêu của anh và Thiệu Bắc, chỉ cần như bây giờ, như lúc này em nguyện ý tâm sự những ưu phiền của em, nguyện ý để bọn anh ngồi cạnh em, nguyện ý để bọn anh nắm tay em, là hai bọn anh đã cảm thấy mãn nguyện, thật sự mãn nguyện lắm rồi.”



Người trước mặt so với mười hai năm trước đã ổn trọng hơn nhiều, nhưng lại thiếu đi vài phần ngạo khí cùng tiêu sái, trước kia trong đáy mắt hắn chưa bao giờ có sự cầu xin khúm núm như thế này. Nội tâm Cố Khê đau đớn, cậu rất khó chịu, rất khó chịu nhìn hắn thành ra thế này, vì cậu mà phải chật vật như vậy. Triển Tô Nam một tay khẽ vuốt ánh mắt đầy thống khổ của Cố Khê, ấm ách nói: “Tiểu Hà, điều duy nhất trong cuộc đời này khiến anh và Thiệu Bắc hối hận chính là đã làm tổn thương em……”



“Đều đã qua.” Giọng nói của Cố Khê cũng có chút khàn khàn.



Triển Tô Nam lắc đầu: “Tiểu Hà, đừng tha thứ cho bọn anh, cứ để bọn anh ân hận cả đời này.”



“Tô Nam…… đều đã qua…… Tôi không muốn thấy các anh cứ dằn vặt chuyện này trong lòng, đều đã qua rồi……”



Triển Tô Nam chôn đầu vào bờ vai nóng hổi của Cố Khê, cảm xúc dao động, thật lâu sau, hắn mới mở miệng: “Tiểu Hà, hãy tin anh và Thiệu Bắc thêm một lần nữa.”



Ngón tay cảm thụ được rõ rệt vết sẹo trong lòng bàn tay của Triển Tô Nam, Cố Khê không đáp lại, chỉ rút bàn tay đang bị Triển Tô Nam nắm chặt, nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn mấy cái.



Đủ, thế này là đủ rồi. Một lần nữa cầm tay Cố Khê, Triển Tô Nam dựng thẳng người dậy, ánh mắt hơi phiếm hồng, chất chứa niềm vui sướng. Cố Khê thản nhiên mỉm cười với hắn, nụ cười dịu dàng ấy càng khiến hốc mắt của Triển Tô Nam thêm đỏ, khóe miệng cong lên….



Ngoài cửa sổ, từng trận tuyết rơi xuống mặt đất, ngày tết tới, mùa xuân cũng không còn xa