Viễn Khê

Chương 51 :

Ngày đăng: 06:33 19/04/20


Không biết là vì Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã đến, có thể san sẻ sự quan tâm đến hai con trai hay quả thật thân thể cậu đã đến cực hạn mà suốt hơn nửa tháng, sức khỏe của Cố Khê vẫn không có dấu hiệu khá lên; luôn là ban ngày hạ sốt rồi buổi tối lại phát sốt, hoặc ngược lại, buổi tối hạ sốt thì ban ngày nóng bừng… Nhiệt độ cơ thể cậu luôn ở mức ngưỡng từ 36.8 độ đến 37.5 độ.



Mấy ngày nữa sẽ khai giảng năm học mới, Cố Khê rất nôn nóng, trước đây, cậu bị ốm vẫn lên lớp là chuyện thường xuyên; nhưng hiện giờ, có hai ‘chướng ngại vật’ này, nếu trước ngày đó, bệnh tình không khá lên thì khỏi nói cũng biết hai người kia sẽ ngăn cản cậu đi dạy. Cố Khê vốn không có kinh nghiệm trong việc tranh cãi với người khác, huống hồ đây lại còn là Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, từ trước tới nay cậu đã bao giờ thắng được bọn hắn đâu.



Vợ chồng Ngụy Hải Trung đã trở lại Doanh Hải trước, vì Nghê Hồng Nhạn muốn tìm bác sĩ chỉnh hình để hỏi vấn đề lệch xương ngực của Cố Khê. Từ Mạn Mạn cũng bị thầy giáo gọi về Doanh Hải, hơn nữa giờ cô mới chỉ là thực tập sinh, cô không thể ỷ lại có quen biết với ông chủ mà không tôn trọng quy định của công ty được. Vốn Từ Mạn Mạn muốn đi tàu, nhưng cuối cùng, Trang Phi Phi không nói một tiếng nào, đã đặt trước vé máy bay cho cô, tính ra vé tàu và vé máy bay cũng không chênh lệch nhiều. Từ Mạn Mạn trả tiền cho Trang Phi Phi, hắn cũng không từ chối, nhưng ngày Từ Mạn Mạn đi, hắn tự mình lái xe hơn ba tiếng để đưa cô bé tới sân bay.



Nhờ chị cả kể lại mà Cố Khê mới biết được việc này, cậu thầm tính sẽ tìm cơ hội nói chuyện nghiêm túc với cháu gái. Cố Khê thật sự cảm thấy Trang Phi Phi không tồi; cậu ta và con bé nếu có thể thành đôi thì Mạn Mạn sẽ rất hạnh phúc. Chẳng qua, trước khi muốn tâm sự với cháu gái thì cậu phải nhanh khỏe lại mới được.



Trang Phi Phi ở lại để giúp hai ông chủ xử lý cả công vụ lẫn tư vụ. Từ Khâu Lâm giúp Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thuê được một căn nhà, nó vốn là của một vị cán bộ kỳ cựu trên huyện; môi trường xung quanh tốt, nội thất trong nhà cũng không giống với mấy căn nhà cấp 4 thường thấy ở đây, hai tầng đều có nhà tắm và phòng vệ sinh; đặc biệt còn rất tiện nghi. Vị cán bộ kia cùng con trai chuyển vào sống ở một thành phố lớn miền Nam, nên muốn cho thuê lại căn nhà này, tiền thuê cũng không đắt, hơn 800 đồng một tháng.



Trên bầu trời huyện Phổ Hà liên tục xuất hiện trực thăng, rồi lại thấy xe quân đội lũ lượt đậu trước cửa một nhà, người người ra vào bê nào là TV, máy tính công nghệ cao, còn có giường, sofa, chăn đệm linh tinh. Toàn bộ người dân ở Phổ Hà đều rất ngạc nhiên, bàn ra tán vào xem trong căn nhà này là vị nhân vật lớn nào.



Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã di dời văn phòng làm việc của mình đến nơi đây. Tuy có nhiều chuyện không nhất thiết cần bọn hắn ra mặt giải quyết, nhưng dù gì bọn hắn cũng là chủ tịch của một tập đoàn quốc gia nên vẫn có những chuyện rất quan trọng cần phê duyệt. Chẳng qua gần nhất Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều không có tâm tình làm việc, bởi vì bệnh tình của Cố Khê mãi không thấy tốt lên.



Bọn hắn không phải chưa từng thử nhắc Cố Khê đến Doanh Hải khám bệnh, nhưng lần nào cũng đều bị cậu cự tuyệt. Cậu luôn nói không sao, không cần khám. Bọn hắn đều biết rõ nỗi băn khoăn của Cố Khê, nhưng trước khi đối phương tự mình nói ra thì bọn hắn không thể để lộ ra sơ hở nào được….



***



“Dương Dương Nhạc Nhạc, xuống nhà ăn tráng miệng nào!”



Bưng một đĩa hoa quả vào nhà, Kiều Thiệu Bắc gọi vọng lên lầu, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng chạy bộ, còn có tiếng đáp trong trẻo của trẻ con: “Chúng cháu tới đây.”



Bịch bịch bịch…



Hai cậu nhóc đã xuống lầu. Thấy bọn chúng nhễ nhại mồ hôi, hai má đỏ bừng, tay áo xắn cao, rõ một bộ dạng hoạt động chân tay miệt mài. Hóa ra, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã chuyển gần hết đồ đạc tới đây nên Dương Dương Nhạc Nhạc rất tự giác sáng nay tới nhà hai thúc thúc phụ giúp dọn dẹp, vì thế chúng không tiếc hy sinh một ngày bán mứt quả. Trước khi tới đây, hai đứa cũng đã xin phép ba ba và rất được Cố Khê ủng hộ.



Kéo bọn trẻ ngồi xuống ghế sofa, Kiều Thiệu Bắc lấy khăn lau mồ hôi cho hai đứa, thương xót nói: “Ăn hoa quả xong thì các con cứ đi chơi đi, không cần làm đâu, phần còn lại để thúc thúc làm nốt cho.”



“Chúng cháu không mệt đâu, ngày nào cháu và anh trai cũng giúp ông bà nội và ba ba dọn nhà. Thúc thúc không cần lo lắng, nếu thấy mỏi, bọn cháu sẽ nghỉ tay.” Xiên một miếng kiwi, Nhạc Nhạc bỏ vào miệng, tiếp đó liền nheo mắt thỏa mãn.  Ăn ngon quá, rất ngọt, không biết ba ba có ăn được không nhỉ, cô Nghê nói ba đang bị ho, không thể ăn hoa quả lạnh.


Đời người nếu chỉ như lúc ban đầu gặp gỡ thì tốt biết bao…… Quyển “Nhất Hiệt Thư” trên tay Cố Khê mãi vẫn chưa lật được trang nào.



Nhớ lần đầu tiên gặp hai người kia, cậu thì đang cầm bánh bao trắng và dưa muối, còn bọn hắn thì lại tỏ thái độ cảnh giác và xa cách.



“Cậu ở trong này làm gì?”



“Xin lỗi, tôi không cố ý nghe lén đâu. Tôi ở trong này ăn cơm, nơi này rất mát mẻ.”



“Ăn cơm?”



“Rất xin lỗi……”



“Bữa trưa của cậu ăn bánh bao à, vậy đó là cái gì?”



“Dưa muối.”



“Dưa muối? Bữa trưa cậu chỉ có bánh bao với dưa muối? Cậu chắc là năm nhất, khóa nào thế?”



“……Khóa 96.”



“Món dưa muối của cậu nhìn có vẻ ngon lắm, tôi có thể nếm thử không?”



“……”



Đến tận giờ cậu vẫn không hiểu, khi đó hai người kia vì sao muốn ăn dưa muối của cậu, vì sao lại chạy đến lớp học tìm cậu chỉ vì muốn ăn dưa muối, chẳng lẽ dưa muối cậu làm thật sự ăn ngon đến thế sao? Cố Khê không thể hiểu nổi. Chỉ là, từ sau lần đó, khi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc uống say hoặc trong người không khỏe đều sẽ làm nũng muốn ăn dưa muối cậu tự làm…



Nếu ngày đó Cố Khê không vì ham gió trời mát mà chạy lên tầng thượng ăn trưa thì có lẽ cậu sẽ không bị dính cả đời với bọn hắn, và cũng sẽ không phát sinh những chuyện về sau.



Nâng tay sờ mặt mình, Cố Khê hoảng hốt, là vì khuôn mặt này sao? Nhưng….hiện giờ, cậu đã già, đã xấu…… Nếu bọn hắn vì áy náy mà muốn ở bên cậu thì liệu quyết tâm này sẽ được bao lâu đây?