Viễn Khê

Chương 66 :

Ngày đăng: 06:33 19/04/20


Sau khi tỉnh táo lại từ cơn kích tình điên cuồng, những nụ hôn cùng những cử chỉ vuốt ve trên thân thể Cố Khê đều lộ vài phần vụng về, đúng như người nào đó nói, hắn không hề có kinh nghiệm. Cố Khê không hiểu điều này, cậu hoàn toàn để mặc cho Kiều Thiệu Bắc liếm tới liếm lui, sờ soạng đủ nơi trên cơ thể mình như một chú cún nhỏ. Nhũ tiêm ẩm ướt, người đang nằm trên cậu còn có vẻ bứt rứt khó chịu, không ngừng rên rỉ.



Cố Khê gắt gao nhắm chặt mắt, hai tay bóp ga giường, không dám chủ động chạm vào Kiều Thiệu Bắc. Nụ hôn ướt át một đường trượt dần xuống, lại tới điểm giữa hai chân cậu, Cố Khê bất giác khép chặt chân theo bản năng. Thật sự, không cảm thấy mình xấu sao…… Thật sự, cảm thấy nơi đó của mình rất dễ nhìn sao?



“Ưm……” Tính khí đặc trưng của đàn ông bị hàm trụ, hai tay Cố Khê bấu víu vào người Kiều Thiệu Bắc, cậu thấy lâng lâng. Tựa hồ nghe thấy tiếng lòng của cậu, Kiều Thiệu Bắc rời đi, lại dùng lưỡi ‘an ủi’ nhụy hoa xinh đẹp, đầy dụ hoặc kia, cổ vũ ‘cô bé’ đó mau mau mở ra.



“Tiểu Hà, có đau không?”



Cố Khê lắc đầu, cậu không dám mở miệng, cậu không dám phát ra tiếng kêu của bản thân. Đầu lưỡi ‘yêu nghiệt’ khiến cậu điên đảo cuối cùng cũng chịu dừng lại, Cố Khê chưa kịp thả lỏng thì một thứ còn nóng, còn đáng sợ hơn đầu lưỡi đã đặt ngay cửa nhụy hoa… Trong tích tắc, Cố Khê ngừng thở, lỗ chân lông toàn thân đều nổ tung.



Ra lệnh ngầm cho ‘người anh em’ của mình tuyệt đối không thể hấp tấp như hồi nãy, Kiều Thiệu Bắc từ từ tiến nhập vào trong nhụy hoa mềm mại kia. Toi rồi, máu xông thẳng lên mũi. Ngửa đầu, hít sâu mấy hơi, Kiều Thiệu Bắc hôn Cố Khê, cố gắng phân tán lực chú ý. Cố Khê vốn đang không hít thở, bị hắn hôn điên cuồng thế này càng có nguy cơ ngất bất cứ lúc nào.



Nhụy hoa mềm mại bị dương v*t thô to khai mở, hô hấp của Cố Khê cứ đứt quãng, đầu đã sớm bị chập mạch, đơ rồi.



Sau khi Kiều Thiệu Bắc vào sâu, hắn cúi đầu, ở xương quai xanh của Cố Khê lưu lại một dấu hôn hồng rực. dương v*t của Kiều Thiệu Bắc cuối cùng đã gian nan hoàn toàn tiến nhập vào sâu trong nhụy hoa của Cố Khê. Mồ hôi của hai người hòa quyện vào nhau, Kiều Thiệu Bắc hôn trấn an người nọ vì đau đớn mà nhăn nhó, một tay vuốt ve thân thể gầy gò, khêu gợi hứng tình của cậu, kiên nhẫn chờ đợi cậu thích ứng. Khi cảm nhận thấy tiếng rên rỉ của Cố Khê càng ngày càng rõ ràng, Kiều Thiệu Bắc chậm rãi chuyển động.



Đây là…… Cảm giác gì thế này…… Cố Khê cắn tay mình, tay còn lại vịn vào bả vai đầy mồ hôi của Kiều Thiệu Bắc, từng trận tê dại theo mỗi đợt va chạm ở nơi nhụy hoa phóng thẳng lên trí não cậu; lúc đi ngang qua trái tim, còn tê dại một luồng điện kích thích. Mười hai…… Không, mấy ngày nữa là đủ mười ba năm…… Một đêm kia vào mười ba năm trước khá mơ hồ, không nhớ rõ được mọi chuyện, nhưng giờ phút này, cậu lại hy vọng mình đang say rượu.



“Ưm…… Ưm……”



Khớp hàm gần như không thể khép lại, Cố Khê bịt miệng mình, nhưng ngay sau đó, cái tay bị người nào đó cương ngạnh kéo ra.



“Tiểu Hà…… Tiểu Hà…… Tiểu Hà……”



“A a – Ưm ưm — a –”



Bên tai là tiếng dã thú thở dốc ồ ồ càng khiến thân thể Cố Khê không ngừng run rẩy, run rẩy. Nhụy hoa chỉ đau đớn lúc ban đầu, còn bây giờ đã hoàn toàn bị bao phủ bởi mật hoa. dương v*t ra vào trong cơ thể cậu càng thêm không kiêng nể, kịch liệt đâm vào hoa tâm. Tầm mắt Cố Khê càng ngày càng mơ hồ; não bộ đứt đoạn, ngọc trụ phấn nộn đang e thẹn ứa lệ, nhụy hoa đang bị ‘chà đạp’ cũng phun ra càng nhiều mật nước.



Giây tiếp theo bỗng chốc nghe thấy tiếng kêu thống khổ của Kiều Thiệu Bắc, hắn rút ra cực nhanh khỏi thân thể Cố Khê, thầm kêu một tiếng không xong.



Cố Khê kịch liệt thở dốc, ngọc trụ và nhụy hoa đồng thời đạt tới cao trào đã khiến toàn thân cậu tê liệt. Còn Kiều Thiệu Bắc thì đang bối rối rút khăn giấy lau đi chất lỏng của mình lưu lại ở nhụy hoa, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.



“Tiểu Hà, sao bây giờ? Anh… hình như đã bắn vào bên trong em rồi.”



Cái gì…… Sao là sao? Đầu óc Cố Khê còn đang lơ mơ.



Kiều Thiệu Bắc sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nâng cả người Cố Khê mềm nhũn dậy: “Tiểu Hà, em quỳ xuống đi, anh bắn vào trong em rồi.”



Cố Khê miễn cưỡng cong chân ngồi xuống, ngón tay của Kiều Thiệu Bắc sờ vào trong nhụy hoa, muốn đẩy hết chất lỏng ra ngoài. Cố Khê vô lực tựa vào lòng Kiều Thiệu Bắc, đè tay hắn lại, thở hổn hển nói: “Đừng…… Có điểm, không thoải mái……” Đầu ngón tay Kiều Thiệu Bắc hơi thô ráp, khiến cậu có chút đau.



Kiều Thiệu Bắc ôm chặt Cố Khê, thanh âm run run: “Tiểu Hà, sao bây giờ, anh bắn vào mất rồi, em, em có khả năng mang thai, không……”
Kiều Thiệu Bắc không đành lòng, nói: “Nếu không, chúng ta thương lượng với Tiểu Hà để bọn trẻ tới đây trước, đợi lúc thi thì chúng sẽ về.”



Triển Tô Nam áp chế dục hỏa không ngừng bùng lên, nói: “Bây giờ còn chưa được, bọn nhỏ ngoài mặt thì không có việc gì nhưng trong lòng chưa bình tâm được đâu. Tôi sẽ nhẫn, đợi chúng thi xong thì dẫn hai đứa trở về. Giờ, Dương Dương và Nhạc Nhạc mới chỉ nghe thấy giọng nói của Tiểu Hà là đã bật khóc, nếu gặp mặt thì càng khó ứng phó. Tôi không sao, đã nhẫn nại được nhiều năm như thế, chịu đựng thêm một hai tháng có là gì đâu.”



“Tô Nam, thực xin lỗi.” Kiều Thiệu Bắc cảm thấy rất tội lỗi.



Triển Tô Nam bật cười, nói: “Hai ta còn phải khách khí thế sao? Giờ tôi yên tâm rồi, Tiểu Hà đã tiếp nhận cậu, cũng sẽ tiếp nhận cả tôi nữa. Kế hoạch theo đuổi em ấy đã có một bước tiến lớn, thật đáng giá chúc mừng.”



“Nhưng, tối qua có một việc ngoài ý muốn.” Kiều Thiệu Bắc miệng khô lưỡi khô.



“Cậu làm Tiểu Hà bị thương?”



Kiều Thiệu Bắc khụt khịt mũi: “Kinh nghiệm tôi không đủ…… nên bắn vào, bên trong Tiểu Hà. Tuy không phải toàn bộ, nhưng có chút ít.”



Triển Tô Nam hít một hơi lạnh: “Vậy, nếu nếu…..”



“Tiểu Hà nói có thì sinh.”



“……”



“Sao giờ, Tô Nam, tôi rất sợ hãi. Vạn nhất Tiểu Hà có…… Tôi sợ với sức khỏe hiện tại của Tiểu Hà sẽ không trụ được.”



“Thiệu Bắc, có phải cậu đang bức tôi ngay đêm nay lao về Doanh Hải không? Cậu thật quá đáng! Cậu ăn Tiểu Hà còn chưa tính, thế mà còn…! Tôi nói cho cậu biết, trước khi tôi về, cậu phải nhịn xuống cho tôi!”



Triển Tô Nam bốc hỏa, Dương Dương Nhạc Nhạc đã giống y đúc Kiều Thiệu Bắc, nếu lần này Tiểu Hà lại mang thai thì hắn, hắn khóc chết mất.



Kiều Thiệu Bắc liên tiếp đáp ứng trong điện thoại, vội vã giải thích, rồi trấn an Triển Tô Nam: “Không bắn vào nhiều đâu, chắc sẽ không dính ngay, tôi cũng đâu còn trẻ trung như năm đó, sức sống của t*ng trùng không cao như vậy.”



“Xì! Tôi chảy máu mũi rồi! Cậu còn già mồm!”



“Ha ha ha, được được được, tôi không nói nữa. À, Tiểu Hà nấu tổ yến ngon lắm, tôi đi múc tổ yến cho em ấy đây, không thèm nói chuyện với cậu nữa.”



“Cậu phải chăm sóc Tiểu Hà cẩn thận! Lỡ như, lỡ như……”



“Sau này mỗi ngày tôi sẽ đưa bác gái đến bệnh viện, không để Tiểu Hà mệt nhọc nữa. Cúp máy nhé.”



“Ừ.”



Cúp máy, trái tim Triển Tô Nam đập thình thịch, nuốt ực một cái, đưa tay bịt mũi. Thật sự chảy máu mũi rồi.