Viễn Khê

Chương 74 :

Ngày đăng: 06:33 19/04/20


Cửa sổ sát đất ở phòng khách có thể nhìn ra cổng chính của biệt thự; ngay khi cổng chính mở, Cố Khê lập tức đứng lên, dẫn theo Từ Mạn Mạn đi ra cửa nghênh đón khách.



Ô tô từ cổng chính chạy thẳng vào cửa biệt thự, Cố Khê đi lên hai bước; cửa ô tô mở, Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc xuống xe. Tiếp đó là một người đàn ông phương Tây cao lớn hơn rất nhiều so với hai bọn hắn, dắt theo một người khác xuống xe. Sau đó, chiếc xe kia cũng mở cửa, bốn đứa trẻ đều nhảy xuống xe.



“Ba ba, chị.”



Dương Dương và Nhạc Nhạc chạy đến bên người Cố Khê, Tom và Thomas cũng nhu thuận hiếm có đi đến cạnh papa và cha mình, hai vệ sĩ cũng xuống xe nhưng không tới gần.



Tầm mắt của Cố Khê dừng trên người Angela. Toàn thân Angela mặc một bộ Hán phục vàng nhạt, cổ tay áo rộng thùng thình, đai lưng có thêu đồ án tinh xảo. Cổ tay áo và vạt áo đều được thêu một đồ án màu xanh nhạt rất cầu kỳ. Trên chân y cũng là một đôi giày vải xanh nhạt, mặt giày cũng thêu đồ án tương tự.



Nhưng thứ thực sự khiến người khác phải trầm trồ không chỉ là trang phục của Angela, mà còn là một mái tóc dài tung bay. Trên tóc không có nhiều trang sức, tóc được chia ngôi thành hai bên rồi buộc lại bằng một sợi dây xanh nhạt, đoạn tóc thừa được thả tự do trước ngực và sau lưng. Angela y như một mỹ nam cổ đại bước ra từ trong tranh, so với diễn viên mặc cổ phục trên TV hoàn toàn vượt xa.



Cố Khê nhìn Angela, Angela cũng nhìn Cố Khê. Y đã được nhìn ảnh chụp của Cố Khê từ chỗ Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, nhưng ngay lúc này đây, một Cố Khê đứng trước mặt y càng thêm vài phần tang thương, ánh mắt thiện lương cùng ôn nhu so với bức ảnh mười ba năm trước không hề đổi thay, có chăng càng thêm phần bao dung.



Không ai lên tiếng quấy rầy hai nhân vật “đặc biệt” này. Angela cười nhẹ với Cố Khê, vươn tay: “Angela York. Vốn đã biết anh từ trước, nhưng được gặp mặt trực tiếp thế này lại càng hiểu vì sao Thiệu Bắc và Tô Nam suốt bao năm không chịu từ bỏ ý định tìm kiếm anh.”



Cố Khê bắt tay Angela, có điểm thẹn thùng nói: “Cố Khê. Sau khi biết chuyện về cậu qua Thiệu Bắc, tôi vô cùng muốn được gặp cậu.”



Hai người nắm chặt tay nhau, mãi mới buông.



Rex vươn tay: “Tiểu Hà, xin chào, tôi là Rex York, là cha và cũng là chồng của Angela. Cậu nhất định không được ghét bỏ mối quan hệ của bọn tôi đâu đó.” Dứt lời, hắn nháy mắt trêu đùa với Cố Khê.



Cố Khê cười cười: “Hoan nghênh mọi người.” Rồi cậu giới thiệu Từ Mạn Mạn: “Đây là cháu gái tôi, Từ Mạn Mạn. Mạn Mạn, mau gọi thúc thúc đi.”



Từ Mạn Mạn lập tức cúi chào lễ phép: “Thúc thúc.” Hôm nay cô đặc biệt mặc áo dài tay và quần dài.



“Haha, tốt, tốt.” Rex rất hài lòng với cách ứng xử của Cố Khê và cô bé này.



“Chào cháu.” Angela mỉm cười với Mạn Mạn, nhưng không có ý bắt tay.



Đã được Trang Phi Phi nhắc nhở trước nên Mạn Mạn cũng không chủ động vươn tay chào hỏi. Angela từ trước đến nay vẫn luôn tránh tiếp xúc tay chân với phụ nữ.



“Cháu chào thúc thúc, em chào chị. Cháu là Tom, anh trai.”



“Cháu là Thomas, em trai.”



Hai anh bạn nhỏ vừa giới thiệu xong bản thân, Dương Dương và Nhạc Nhạc đã kéo tay bọn chúng, nói: “Ba, chúng con muốn dẫn Tom và Thomas đi tham quan phòng ngủ.”



“Đi đi.”



“Cám ơn thúc thúc.”



Bốn cậu nhóc chạy vào nhà nhanh như chớp, mọi người ngoài cửa nghe tiếng bọn nhỏ chào: “Ông nội, bà nội” rồi không còn âm thanh gì nữa.



Triển Tô Nam cười: “Chúng ta vào nhà thôi.”



Angela và Rex đã đến nên khó tránh khỏi trong nhà rối loạn.




Đừng nhìn Tom và Thomas mới 7 tuổi mà xem thường, trên phương diện nào đó, chúng vẫn trưởng thành hơn Dương Dương Nhạc Nhạc. Đương nhiên, cái này cũng đều do vị papa biến thái của hai đứa ban tặng.



Dương Dương và Nhạc Nhạc sửng sốt, bọn chúng chưa từng nghĩ tới thật. Nhạc Nhạc rầm rì nói: “Ba Triển nói, bọn anh chính là con trai ba.”



“Đương nhiên rồi. Kiều thúc và Triển thúc là một mà.” Tom bổ sung, “Ý em là chung huyết thống, huyết thống đó. Triển thúc chắc chắn không quan tâm đâu, nhưng về phần Cố thúc thúc thì rất khó nói.”



Thomas vì quá đói mà không còn chút sức sống, ủ rũ nói: “Đồng loại của chúng ta rất ít, nếu Cố thúc thúc có thể sinh thêm em bé thì quá tốt. Sau khi sinh em và Tom, papa không muốn cha sinh thêm nữa, nói bọn em tra tấn cha, là tiểu ác ma. Hừ, có phải bọn em tự động chui vào bụng cha đâu, chúng em hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội kháng án nào, vô cớ bị tước đi quyền lợi làm anh trai.”



Dương Dương và Nhạc Nhạc không nói gì, Dương Dương nhìn chăm chú vào nồi mỳ, Nhạc Nhạc chậm chạp gọt dưa chuột. Đợi khi bê bốn bát mỳ trứng cà chua cùng một đĩa rau trộn dưa chuột lên, Dương Dương mới lên tiếng: “Sau này ba ba anh còn khả năng sinh em bé nữa à?”



“WOA! Thơm quá. Triêu Dương, Triêu Nhạc, các anh quá tuyệt vời!”



Tom và Thomas thuần thục cầm đũa, chẳng quan tâm có bị bỏng hay không, gắp mỳ bỏ vào miệng.



“Tom, Thomas.” Dương Dương nôn nóng kêu.



Đầu không nâng, Thomas nói: “Ngo ngo, ra ngo. … thể. Ngo, an ngo qua.” (Ngon, ngon, rất ngon. Có thể, ăn ngon quá.)



Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn bát mỳ của mình, chẳng muốn ăn nữa. Tom gắp một miếng dưa chuột cho vào miệng, nhồm nhoàm nhai, nhìn bộ dạng thất thần của hai đứa, nó ngừng nhai, nói: “Các anh không muốn có thêm em trai hoặc em gái sao?”



Hai đứa lắc đầu, Tom sửng sốt, nó cứ nghĩ Dương Dương và Nhạc Nhạc giống nó và Thomas, đặc biệt muốn cha sinh một cặp em trai hoặc em gái sinh đôi cho bọn nó.



Dương Dương cắn môi: “Thân thể của ba anh…… thật sự không tốt…… sinh em bé, rất nguy hiểm.” Nó quên không được bức tuyệt bút của ba.



Nghe được nguyên do, Tom thoải mái nói: “Yên tâm đi, có cha em ở đây, thân thể của Cố thúc thúc tuyệt đối không thành vấn đề. Hơn nữa cũng chỉ là phỏng đoán của bọn em thôi, có lẽ Kiều thúc và Triển thúc lại giống như papa em, sẽ không muốn Cố thúc thúc sinh thêm đâu.”



Thomas gật đầu phụ họa, hồn nhiên kể: “Hơn nữa người nhà của Triển thúc và Kiều thúc hình như không thích Cố thúc thúc, năm đó cũng vì mấy người đó chen ngang chia rẽ nên mới khiến Triển thúc và Kiều thúc hiểu lầm Cố thúc thúc phản bội. Cuối cùng ép Cố thúc thúc phải bỏ đi. Cũng vì chuyện này mà quan hệ của hai thúc ấy với gia đình trở nên tồi tệ, vì vậy hai thúc không mấy quan tâm đến huyết thống lắm đâu.”



Chiếc đũa trong tay Nhạc Nhạc rơi trên bàn, hốt hoảng nói: “Bọn họ…… làm gì, ba anh?”



Thomas thế mới phát hiện mình lỡ mồm, toi rồi, kiểu gì cũng bị cha cấm túc.



Tom chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hung hăng đá Thomas một đạp, giả bộ cười gượng hai tiếng, nói: “A, món rau trộn dưa chuột này ăn ngon thật, món mỳ trứng cà chua ăn cũng ngon, có phải không, Thomas?”



“Đúng vậy, đúng vậy, ăn quá ngon.” Thomas im lặng, vùi đầu ăn mì.



Dương Dương vỗ nhẹ Nhạc Nhạc, trầm lặng cúi đầu ăn mỳ. Nhạc Nhạc không hỏi, cũng cúi đầu ăn mì.



Tâm can Tom và Thomas vừa lo lắng vừa ngứa ngáy. Ăn xong mỳ trong bát, hai đứa đột nhiên cảm thấy mình rất áy náy với Dương Dương và Nhạc Nhạc, hơn nữa hình như chúng gây rắc rối cho Triển thúc và Kiều thúc rồi. Thế này không ổn, không thể để anh Triêu Dương và Triêu Nhạc có suy nghĩ xấu về Triển thúc và Kiều thúc được. Đầu óc Tom cấp tốc vận hành, một lát sau, cậu bé ngẩng đầu: “Này, nếu các anh hứa giữ bí mật, giấu kín mọi chuyện thì em sẽ kể cho các anh chuyện kia.”



Dương Dương và Nhạc Nhạc lập tức buông đũa: “Bọn anh cam đoan!”



“Được. Đợi ăn xong đã rồi chúng ta về phòng.”



Dương Dương Nhạc Nhạc lập tức cầm đũa, ăn mỳ bằng tốc độ nhanh nhất có thể.