Viễn Khê

Chương 78 :

Ngày đăng: 06:33 19/04/20


A —! Mau nhìn kìa, là hai thiếu gia đó! Là Triển thiếu gia và Kiều thiếu gia!”



“Bọn họ sao lại đến đây?! Á, tớ muốn xỉu quá!”



“Bọn họ có phải tới tìm tớ không nhỉ? Hôm qua lúc đến trường, hai người mỉm cười với tớ đó.”



“Cậu đừng tự mình đa tình nữa đi, sao có khả năng đó được!”



Bầu không khí yên tĩnh của lớp học vì hai vị ‘quý nhân’ ghé thăm mà lập tức dậy sóng. Đang vùi đầu vào bài tập, chợt nghĩ đến buổi gặp gỡ bất ngờ trên sân thượng; theo bản năng, cậu ngẩng đầu nhìn, không ngờ lại thấy bọn họ ở cửa lớp, nhìn cậu nở nụ cười.



Họ đang nhìn mình. Chàng trai hình như họ Kiều kia hỏi những bạn học đang vây quanh đó: “Xin hỏi, Cố Khê có đây không?”



Trong khoảnh khắc đó, thanh âm bốn phía chợt ngưng bặt, tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu. Nghe người nọ hỏi, cậu ngơ ngác ngồi đó, không biết nên phản ứng sao nữa.



“Xin hỏi Cố Khê có đây không?” Tuy người nọ lại hỏi một lần nữa, nhưng ánh mắt hai người đều cùng nhìn cậu.



“Cố Khê, hả, là…là…Cố Khê lớp chúng tôi sao?” Một bạn gái hỏi đầy nghi hoặc. Hai thiếu gia của Khôn Hành lại đi tìm Cố Khê ‘nào đó’ ư?



“Đúng, chính là Cố Khê lớp các cậu.”



Dường như lần này đã phát hiện ra sự tồn tại của cậu nên Kiều thiếu gia vẫy tay: “Hi, Cố Khê. Hóa ra cậu ở đây. Cầm theo bữa trưa ra đi, bọn tôi trên sân thượng đợi cậu.” Nói xong, không cho cậu cơ hội mở lời, Kiều thiếu gia và Triển thiếu gia đã xoay người rời đi.



“Cố Khê! Sao cậu ta lại quen với hai thiếu gia!!!”



“Thật quá đáng! Sao bọn họ lại tới tìm cậu ta chứ! Tên nghèo kiết xác đó!”



“Hai thiếu gia muốn cậu ta cầm theo bữa trưa làm gì? Chẳng nhẽ cậu ta cùng ăn cơm với bọn họ? Tớ không tin! Tớ không tin!”



Những tiếng xì xầm đó kích thích đầu óc chậm chạp của Cố Khê; không dám đối mặt với những ánh mắt hoài nghi ganh ghét, cậu không chút nghĩ ngợi cầm theo hộp cơm inox, cúi đầu chạy ra ngoài. Vì sao lại muốn mình cầm theo hộp cơm?



Thở hổn hển chạy lên sân thượng, thấy hai kẻ kia đang an vị ngồi trong bóng râm; đang định chạy tới hỏi nguyên do, nhưng nhìn thấy sắc mặt bọn họ có vẻ tiều tụy nên Cố Khê đành nén lại.



“Hộp cơm.”



Triển đại thiếu gia vươn tay, cậu ngây ngốc ‘dâng’ hộp cơm ra. Ngây ngốc nhìn người nọ mở hộp cơm rất tự nhiên, bốc miếng dưa muối cho vào miệng; tiếp đó, lại một bàn tay cho vào hộp cơm, cũng bốc một miếng dưa muối lên ăn.



“Hà…… Đúng vị này rồi……” Kiều Thiệu Bắc nhai nhóp nhép, nét mặt tiều tụy dần nở một nụ cười, tất nhiên khác xa nụ cười xa cách tại cửa lớp vừa nãy. Vỗ vỗ chỗ bên người, ý muốn cậu ngồi xuống; hắn giải thích: “Tối qua hai bọn tôi uống quá chén, dù uống canh giải rượu rồi nhưng vẫn khó chịu; chẳng hiểu sao lại nhớ đến món dưa muối của cậu, đặc biệt thèm ăn.”



Hóa ra là vậy…… Cố Khê nhìn Triển Tô Nam; dù đây mới là lần thứ hai gặp mặt nhưng tên tuổi của hai người này đã như sấm bên tai cậu ngay từ khi vào năm nhất cấp ba.



Triển Tô Nam dựa vào tường, mắt nhắm nghiền, sắc mặt hơi trắng bệch, lông mày khẽ cau có, trên tay còn đang cầm hộp cơm của cậu. Miệng hắn nhai nhai, rồi nuốt; sau đó, hắn mở mắt, lại bốc mấy miếng dưa muối cho vào miệng, dường như còn nghe tiếng hắn thở phào. Cố Khê rất hiếu kỳ không hiểu vì sao khó chịu như vậy nhưng bọn họ không xin nghỉ học?



“Thật ngại quá, lại ăn mất cơm trưa của cậu. Đây là bồi thường.” Kiều Thiệu Bắc như nhà ảo thuật, đưa ngay ra một hộp cơm khác – so với hộp inox cũ kỹ cong méo của cậu thì đắt tiền hơn rất nhiều.



“Không cần đâu, tôi ăn màn thầu là được mà.” Không có công thì không được hưởng lộc, huống chi chỉ là mấy cọng dưa muối.



“Cầm đi, dù sao bọn tôi cũng ăn không vô, vất đi thì lãng phí lắm.”



Cố Khê có chút thấp thỏm nhận hộp cơm, không rõ bọn họ có ý gì.




“Tiểu Hà.”







“Kéo dài thời hạn tổ chức hôn lễ?”



Cả ngày đều nằm trên giường, khi nghe những lời Triển Tô Nam nói, Cố Khê lập tức hồi phục tinh thần. Vừa rồi hai kẻ này bôi thuốc lên cổ và vị trí khó nói nào đó của cậu, thiếu chút nữa khiến Cố Khê phải đào hố chui tạm xuống đó.



“Ừ, chị Hồng Nhạn nói hôn lễ sẽ tạm hoãn lại.” Xoa bóp eo Cố Khê, Triển Tô Nam giải thích: “Chị Hồng Nhạn có một bệnh nhân nhí bị bỏng rất nặng, đứa bé mới 8 tuổi; nghe nói bị chính mẹ mình hại, hình như để trả thù ba nó ngoại tình; người mẹ đã bị cảnh sát bắt giữ. Chị ấy rất đau lòng đứa bé đó mà nó cũng rất thích chị Hồng Nhạn, vừa nghe được tin chị ấy sẽ kết hôn nên rất muốn tham dự. Chị Hồng Nhạn đã ước định với bạn nhỏ ấy rằng, đợi khi nào thực sự hồi phục sẽ để nó làm hoa đồng. Cho nên chị Hồng Nhạn mới phải kéo dài thời gian tổ chức hôn lễ.”



Cố Khê không nghĩ tới nguyên nhân lại là như vậy, rất kính nể: “Chị Hồng Nhạn thật vĩ đại.”



Triển Tô Nam nói: “Đúng vậy. Chuyện này giới truyền thông cũng đã đưa tin, tạo tiếng vang rất lớn cho bệnh viện. Bọn anh và các cổ đông cùng thương lượng, sẽ giảm một phần chi phí điều trị của bạn nhỏ này, nhưng diện tích bỏng của đứa bé vượt quá 70% nên sẽ phải điều trị rất lâu dài, cần một số tiền rất lớn. Việc điều hành của bệnh viện cũng phụ thuộc vào viện trưởng nên ban giám đốc không thể can thiếp quá nhiều. Chính vì vậy khó có thể miễn phí toàn bộ; nhưng, trước mắt lần lượt đã có một số người dân có ý muốn quyên góp, các y tá bác sĩ tại bệnh viện cũng muốn quyên góp nên bọn anh định lấy danh nghĩa ban giám đốc để kêu gọi lòng hảo tâm; như vậy việc trị liệu của cháu bé sẽ không gặp vấn đề gì nữa. Tất nhiên bọn anh sẽ giám sát kỹ càng quá trình quyên góp, tránh sử dụng số tiền sai mục đích.”



Cố Khê lập tức nói: “Em cũng muốn quyên tiền.”



Kiều Thiệu Bắc tiếp lời: “Anh và Tô Nam đã lấy danh nghĩa của em để quyên góp rồi. Dương Dương và Nhạc Nhạc khi biết chuyện cũng tình nguyện lấy ra số tiền mừng tuổi của mình.”



“Bao nhiêu?”



“Không nhiều lắm, dùng danh nghĩa cá nhân của ba bố con quyên tặng nên không cần quá nhiều. Nếu số tiền đóng góp vượt quá chi phí trị liệu thì sẽ rất phiền toài, chúng ta dùng số tiền này để cứu sinh mệnh đứa nhỏ, nhưng có người lại không nghĩ thế; hơn nữa gia đình đứa bé hơi phức tạp.”



Cố Khê không hỏi thêm, mấy chuyện này cậu không hiểu lắm, nghe theo sắp xếp của Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam là được. Huống hồ giờ cậu cũng không có bao nhiêu tiền; tuy hai người này có đưa cậu thẻ tín dụng nhưng cậu không định động đến.



“Ngủ đi.”



“A.”



Tắt đèn ngủ, Cố Khê nằm trong lòng Triển Tô Nam và cũng bị Kiều Thiệu Bắc ôm ấp, trong lòng thực bình yên.



“Tiểu Hà.”



“Hửm?”



“Hôm nay anh đã quên nói một câu.”



“Là gì vậy?”



“Anh yêu em.”



“……”



“Anh cũng quên nói. Tiểu Hà, anh yêu em, chúc ngủ ngon.”



“…… Ngủ ngon.”



Cứ…… bên nhau như vậy ……hình như, cũng không khó khăn như mình tưởng