Viễn Khê

Chương 7 :

Ngày đăng: 06:32 19/04/20


edit: Lenivy



beta: hoa nguyen



_____



Trên lan can ban công, ngồi xổm dưới đất, Triển Tô Nam từng ngụm từng ngụm tu chai bia. Đầu và tay của hắn đều được băng bó lại, lờ mờ vẫn thấy một chút máu màu đỏ. Đã ba ngày trôi qua kể từ ngày chống đối lại phụ thân, Tô Nam lúc đầu hiếu chiến nóng nảy, đến giờ đã bình tĩnh trở lại, hoặc là nói, đối với chính mình đã cực độ thất vọng…. Hai mươi năm qua, cao ngạo cùng tự tin bị chính những lời nói của cha mình đả kích không gượng dậy được, nếu nói phụ thân là mãnh hổ, thì một con gián trong bếp hắn cũng không thể sánh bằng. Phụ thân chỉ cần dùng một đầu ngón tay thôi cũng có thể đè hắn chết———-.



Dốc mạnh mấy hớp bia vào miệng, Triển Tô Nam co gập một chân lại, thống khổ nhắm mắt, trong đầu không khống chế được một lần nữa lại hiện lên một màn của hôm đó. Từ sau khi rõ chân tướng, chỉ cần ngồi yên tĩnh một mình là lại hồi tưởng cách hắn đã đối xử với Cố Khê ngày đó, hắn hận không thể giết chính mình. Nếu hắn đồng ý cho Cố Khê một chút thời gian, cho dù là vài phút đồng hồ thôi cũng được, làm cho Cố Khê có cơ hội vì chính mình biện giải, thì có lẽ sự tình sẽ không thành ra thế này——–. Nghĩ đến đây, Triển Tô Nam thống khổ tự giễu vài tiếng, sự tình sẽ không thành ra thế này sao….? Phụ thân quyết tâm động vào Cố Khê, nếu hắn cho Cố Khê cơ hội thì liệu hắn có thể bảo vệ nổi cậu ấy không?



Hắn có thể làm cái gì đây——. Hắn ăn, hắn dùng, hắn tiêu đều là của phụ thân cho,thứ vô dụng như hắn nhất định sẽ làm thương tổn tới Cố Khê….có lẽ đã định trước là….sẽ bảo hộ không được người mình yêu——–.



Có người gõ cửa, Triển Tô Nam ngồi thẳng dậy, sau đó ném chai bia trong tay đi, chai bia lăn đến cửa, bia văng tung tóe ra sàn nhà.



Lăn ~~~!



Hắn không muốn gặp bất cứ kẻ nào cả!



Nhưng, cửa vẫn mở ra, Triển Tô Nam hai mắt phẫn nộ, khi nhìn thấy người bước vào thì nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh. Cười khổ vài tiếng, hắn lại cầm lấy một chai bia, mở nắp, ngửa đầu dốc mấy ngụm. Bên cạnh người hắn đã có mấy vỏ chai rỗng—–. Người vừa tới ngồi đối diện với Triển Tô Nam, tựa vào một bên đầu lan can khác, thuận tay cầm lấy một chai bia, mở nắp, giống như Triển Tô Nam ngửa đầu uống liên tục.


Bụng càng ngày càng đau, Cố Khê buông sách, cố gắng chậm rãi đi lại trong phòng. Bây giờ chưa phải thời điểm nằm xuống, kê bàn vào sát vách tường, cậu gian nan đi lại trong phòng từng bước một, như vậy lúc sinh sản sẽ càng thuận lợi…



Quần áo ướt đẫm, Cố Khê tựa vào tường hít thở nghỉ ngơi, hai tay gắt gao che bụng mình. So với những người đang mang bầu thì cậu rất gầy…… Nếu không nhìn vào bụng, chỉ đơn thuần nhìn mặt cậu, chắc chắn sẽ không có người nào có thể tin nổi là cậu đang mang thai, vì căn bản không có thai phụ nào có thể gầy đến như vậy!



Đã mang thai được chín tháng, nhưng Cố Khê ăn được gì tựa hồ đều là đút cho hài tử trong bụng, bụng và thân thể cậu hoàn toàn kém xa nhau. Cậu gầy tới nỗi người ta nhìn vào còn thấy lộ rõ ra cả xương sườn.



Đại thẩm bán quầy hàng vỉa hè nói bụng cậu hoài thai chín tháng so với người thường to hơn một chút, Cố Khê lại xoa xoa bụng mình lần nữa, hy vọng hài tử trong bụng là một nam hài. Cũng không phải cậu trọng nam khinh nữ, nếu là kết hôn sinh con bình thường, thì cậu hy vọng có thể sinh được một bé gái. Nhưng với tình huống hiện tại, hài tử sau khi sinh ra nhất định phải cùng cậu chịu khổ. Mọi người đều nói, nữ hài tử yếu ớt nên cưng chiều, mà giờ, cậu…. không có khả năng này——–.



Ánh mắt phiêu (ngó) đến ngăn kéo, Cố Khê do dự nửa ngày, vẫn khẽ cắn môi, đỡ bụng mình đi tới bên cạnh bàn, mở ngăn kéo ra. Bên trong ngăn kéo có tiền cậu tiết kiệm, cùng một lá thư. Lau đi mồ hôi trên khóe mắt, Cố Khê bởi vì đau đớn mà tay cầm lá thư phát run, để lên bàn. Trên phong thư viết một địa chỉ, người nhận thư là ‘Ngụy Hải Trung’…



Cậu không thể không lo lắng tới kết quả xấu. Vạn nhất khó sinh, cậu nhất định phải tự mình mổ bụng đem hài tử ra, nhưng làm như vậy mạng sống của cậu có thể sẽ bị đe dọa, cậu phải suy nghĩ đến tương lai của hài tử——–.



Cậu là cô nhi, nghĩ tới nghĩ lui, người duy nhất có thể phó thác chỉ có mỗi Ngụy Hải Trung. Cậu cũng không hy vọng xa vời là đứa con có thể nhận tổ quy tông, nhưng cậu tin tưởng Ngụy Hải Trung sẽ thay cậu nuôi lớn hài tử, chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với đứa bé….Còn hai người kia———— Bụng đau đớn kịch liệt, Cố Khê cắn chặt miệng mới không thét lên.



Nhẫn nhục chịu đau đớn, Cố Khê thản nhiên nở nụ cười, hài tử chắc cũng biết sống trong tòa nhà lớn kia sẽ không hạnh phúc…… Đau nhức càng trở nên rõ ràng, Cố Khê ngồi xuống bên giường, sờ bụng nói “Ba ba, cũng hy vọng, có thể cùng con, sống….cùng nhau……” Tạm dừng, cậu gian nan nói “……cho nên, con cùng với……ba ba, cùng nhau……cố gắng…… Chúng ta, cùng nhau, cố lên……”



Nước sôi, Cố Khê khó khăn đứng lên mở nắp ấm, cầm ấm nước đổ ít nước nóng vào trong chậu, rồi mới đặt ấm lên bếp, lại đổ đầy nước. Làm thế ba lượt, Cố Khê trên người đều ướt đẫm, hai mắt đầy mồ hôi, nước trong chậu cùng trong ấm đều là nước sôi, hẳn là đủ dùng. Đem dao phẫu thuật thả vào trong chậu nước, Cố Khê leo lên giường, nằm xuống——-.



Đã chuẩn bị trước khăn mặt sạch để nhét vào, Cố Khê rốt cuộc nhịn không được mà thét lên “Ngô……” Nãi nãi, bà ở trên trời nhất định phải phù hộ cháu…..