Viễn Khê

Chương 89 :

Ngày đăng: 06:34 19/04/20


Cố Khê ở nhà, nóng ruột chờ điện thoại của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, bà Từ và ông Từ đã biết cha của Triển Tô Nam xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, cũng ở một bên lo lắng không thôi. Đợi đến 2 giờ, điện thoại Triển Tô Nam gọi đến, Cố Khê vội vàng nhận điện thoại. Nghe nghe, cậu thở phào một hơi, không ngừng nói “May mắn may mắn”.



“Tô Nam, nạn lớn không chết về sau sẽ được hưởng phúc*, bác tuyệt đối có thể sống trăm tuổi.” (*đại nạn không chết tất có hậu phúc)



“Uh, anh cũng tin thế.” Tiếng nói của Triển Tô Nam cũng không được thoải mái, y rất lo lắng hỏi: “Dương Dương và Nhạc Nhạc về chưa?”



“Còn chưa về.”



“Nơi xảy ra tai nạn xe cộ cách không xa nhà sách bọn nó muốn đi, anh và Thiệu Bắc gọi điện cho bọn nó hơn nữa ngày mà bọn nó vẫn không bắt máy, có thể đang ở nhà sách nên tắt âm, vì thế không nghe thấy. Em cũng gọi điện cho bọn nó đi, bảo bọn nó lập tức về nhà, bắt taxi mà về. Nội trong 10 phút mà bọn nó vẫn không nghe máy, em báo cho anh biết.”



“Dạ.”



“Đêm nay anh và Thiệu Bắc sẽ không về, em không cần lo lắng, La Kiệt nói – chậm nhất là tối nay ba anh có thể tỉnh.”



“Dạ. Anh và Thiệu Bắc cũng chú ý sức khỏe, việc trong nhà các anh không cần quan tâm, cứ ở với bác đi.”



“Uh. Anh cúp đây, em gọi điện cho Dương Dương và Nhạc Nhạc đi.”



“Dạ.”



Cúp điện thoại, Cố Khê thở hổn hển hai hơi, nói với cha mẹ đang lo lắng: “Ba Tô Nam được người cứu, không có việc gì, chỉ là tim bị kích thích, hiện tại đang hôn mê, La Kiệt nói sẽ sớm tỉnh lại.”



“Cám ơn trời đất, Bồ Tát phù hộ.” Bà Từ hai tay chấp lại, vái vài cái cầu nguyện, ông Từ cũng liên tục gật đầu, nói ‘cám ơn trời đất’.



Ông cụ không có việc gì, Cố Khê cũng an tâm, cậu cầm lấy điện thoại gọi điện cho con trai. Gọi mấy lần mà con trai vẫn không bắt máy, Cố Khê dần dần có chút lo lắng. Tô Nam nói – nơi xảy ra tai nạn rất gần nhà sách, Dương Dương và Nhạc Nhạc có thể hay không… Lập tức quăng ý niệm đáng sợ đó ra khỏi đầu, Cố Khê lại gọi điện cho con trai một lần nữa.



“Tiểu Hà, sao thế?”



“Con đang gọi điện bảo Dương Dương và Nhạc Nhạc về nhà. Bọn nó đi nhà sách, có thể di động đang tắt âm.”



“Uh.”



Sợ cha mẹ lo lắng, Cố Khê cũng không nói nơi xảy ra tai nạn rất gần nhà sách. Ngay tại lúc Cố Khê càng ngày càng sợ hãi, nhịn không được muốn gọi điện cho Triển Tô Nam, di động của Dương Dương cuối cùng đã kết nối được. Điện thoại vừa được ấn nghe, Cố Khê liền lo lắng hỏi: “Dương Dương, hiện các con đang ở đâu?”



“Tụi con đang ở nhà bạn học.”



“Nhà bạn học?” Cố Khê sửng sốt, “Không phải các con nói đi nhà sách sao?”



“Vốn muốn đi, kết quả trên đường thì gặp được bạn cùng lớp, chúng con tới nhà bạn ấy làm bài tập.”



“Vậy sao không nghe máy?”
Trong lòng bà Từ có chút hoảng loạn. Cố Khê nhìn thấu thương cảm của mẹ, ôm lấy mẹ và nói: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều.”



“Mẹ không nghĩ nhiều.” Vỗ vỗ tay Cố Khê, bà Từ nói: “Không phải con hầm canh cho ba của Tô Nam sao? Nhanh đi làm đi.”



“Dạ.”



Buông mẹ ra, Cố Khê quay lại phòng bếp. Ông Từ đẩy đẩy bạn già, thấp giọng nói: “Đừng lộ ra trước mặt Dương Dương và Nhạc Nhạc, việc này Tô Nam và Thiệu Bắc nhất định có thể giải quyết, bọn họ sẽ không để cho Tiểu Hà và bọn nhỏ chịu thiệt đâu.”



“Tôi biết, tôi chỉ đau lòng cho Tiểu Hà thôi.” Bà Từ thở dài một tiếng, lắc đầu, nghĩ nghĩ, rồi đành bỏ qua.



Trong phòng ngủ, Dương Dương gọi điện thoại cho chú Đại Thuận thúc thúc nói về cánh tay phải bị đau, Nhạc Nhạc cầm chai dầu nóng thoa lên khủy tay cho anh hai, rồi nhẹ nhàng xoa xoa lên vết xanh tím ấy. Dương Dương cắn răng chịu đựng đau đớn, Nhạc Nhạc càng nhìn càng lo lắng: “Anh, chúng ta nói cho ba ba đi, lỡ như anh bị thương đến xương thì làm sao?”



Dương Dương lập tức nói: “Đừng nói cho ba ba, anh không bị thương đến xương, lúc đó dùng sức quá mạnh nên đụng đến gân thôi. Nghỉ ngơi một đêm sẽ không có việc gì. Không cho nói.”



Nhạc Nhạc lại xoa thêm vài cái, nói: “Nếu sáng mai cánh tay anh vẫn không tốt lên, em sẽ nói cho ba ba. Cùng lắm thì bị ba ba cấm túc, em không thể để cánh tay anh có việc được.”



“Anh không sao, ngày mai nhất định sẽ tốt.” Buông cánh tay xuống, Dương Dương kéo tay áo xuống, cố gắng nhẫn nhịn đau đớn đang không ngừng truyền đến từ cánh tay, nhóc cảm thấy hình như nguyên cả cánh tay đều bị đau.



“Anh, lúc đó anh có cảm thấy gì không?” Nhạc Nhạc hỏi.



“Không, nếu lúc đó đau thì sao anh có thể tiếp tục đi hỗ trợ được a.” Dương Dương nói dối, lúc đó nhóc đã cảm thấy đau, hỗ trợ sau đó đều là nhóc cắn răng chịu đựng.



Nhạc Nhạc không nghi ngờ nhóc, thoáng thả tâm: “Nếu lúc đó không đau, chắc có lẽ không ảnh hưởng đến xương.”



“Anh đã nói không có việc gì mà.” Ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng Dương Dương lại rất bất an, buổi tối lúc ăn cơm phải làm sao đây. Nghĩ nghĩ, nhóc nói: “Em đi xuống nói với ba ba, buổi tối chúng ta sẽ ăn cơm trong phòng, nói là hai ta có vấn đề cần thảo luận.”



Nhạc Nhạc mân mê miệng: “Anh, anh thật không có việc gì chứ.”



“Không có việc gì không có việc gì, anh chỉ sợ ba ba nhìn ra thôi. Trong nhà ba Triển và ba Kiều đã xảy ra chuyện, chúng ta đừng làm cho ba ba lo lắng nữa. Chút nữa em xuống nói với ba ba như thế đi.”



“… Được rồi. Anh, không cho anh giấu em nga.”



“Anh có thể lừa gạt được em sao?”



“Hắc hắc, cũng đúng.”



Trong lòng Cố Khê cứ nghĩ tới chuyện bên nhà Triển Tô Nam, nên khi hai đứa nói muốn ăn cơm ở trong phòng để thảo luận vấn đề, cậu cũng không nghi ngờ. Cậu luôn ủng hộ các con tự lập, thậm chí đến giờ cơm Cố Khê còn tự mình đem thức ăn lên phòng cho bọn nhỏ. Thấy trên sàn phòng ngủ để đầy sách giáo khoa, Cố Khê càng thêm tin tưởng bọn nhỏ có vấn đề muốn thảo luận.



Cố Khê gọi điện cho Triển Tô Nam nói cho y biết cậu có hầm một ít canh gà cho bác trai, vốn cậu muốn đích thân đưa tới, nhưng Triển Tô Nam không cho cậu chạy tới chạy lui mệt nhọc, nên đã phái người trở về lấy. Cố Khê không chỉ hầm canh gà cho bác Triển, mà còn làm những món ăn ngon tẩm bổ cho Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, thậm chí cả Triển Tô Phàm cũng có phần, cậu bỏ vào trong một túi lớn để người ta mang hết qua bệnh viện.