Việt Cổ Di Tình
Chương 5 : Phù nam
Ngày đăng: 13:09 18/04/20
CHƯƠNG 5 - PHÙ NAM
Sau đó, không gian lại chìm vào im lặng.
Câu nói ấy như một lưỡi dao cạy mở cánh cửa của lòng thù hận đã bị dồn nén trong lòng Phù Nam suốt bao năm qua.
Giống như các vị Tế Tư trước đó, Vân Tức nhận hai đồ đệ: đại đồ đệ là Lưu Quang và nhị đồ đệ là Phù Nam. Thế nhưng Tế Tư Vân Tức tính tình quái gở, độc đoán, lúc nào cũng chỉ thích một mình, hầu như không bao giờ dạy pháp thuật cho hai đồ đệ, thỉnh thoảng lắm mới cho họ vào thư viện ở trong Thần miếu để tự nghiên cứu, còn bản thân chẳng bao giờ đích thân dạy bảo.
Lưu Quang hơn Phù Nam ba tuổi, từ nhỏ đã tỏ ra rất hiểu chuyện, dù sư phụ không dạy nhưng vẫn luôn tự giác tập luyện, vì thế pháp thuật nhập cảnh nhanh chóng.
Khi đó Phù Nam còn mải chơi, hằng ngày cứ hễ có thời gian rỗi là chỉ thích ra ngoài, và nơi Phù Nam đến nhiều nhất chính là cung diện Bách Thạnh của Giáo chủ Thần Triệt. Hai đứa trẻ cùng trang lứa quấn quýt gắn bó và trở thành huynh muội tốt của nhau.
Thế nhưng, quãng thời gian tốt đẹp đó không kéo dài được bao lâu. Năm Phù Nam mười tuổi, Nguyệt cung bỗng nhiên xuất hiện một người con gái người Hán tên là Thiên Trúc. Sư phụ hết mực yêu thương hồng y nữ đồng đó, và đã không ngần ngại phế truất Thần Triệt để lập Thiên Trúc lên làm Giáo chủ.
Bái Nguyệt giáo vốn có một quy định vô cùng tàn khốc - khi Giáo chủ mới kế vị, nếu Giáo chủ cũ còn sống thì sẽ bị nhốt vào Hồng Liên U Ngục ở dưới đáy Thánh hồ, để đề phòng hậu họa.
Và thế là Phù Nam đành lòng nhìn A Triệt bị đẩy xuống đáy hồ, không dám và cũng không đủ sức mạnh để phản kháng lại quyết định của sư phụ.
Từ đó trở đi, Phù Nam hạ quyết tâm bắt đầu chăm chỉ tập luyện pháp thuật, thế nhưng không hiểu sao, tốc độ nhập cảnh vẫn rất chậm chạp, không những thế mấy lần còn suýt bị tẩu hỏa nhập ma.
"Trong tâm đệ vẫn còn điều ác, nên làm sao có thể đắc khuy thiên đạo?"
Ngày hôm đó, Phù Nam bị thổ huyết do tẩu hỏa nhập ma khi cố tập thuật Tố Ảnh, nhưng may nhờ được Lưu Quang cứu sống. Khi ngồi trò chuyện, Lưu Quang bỗng nhiên thở dài, thừa nhận: "Thực ra... huynh cũng như đệ vậy."
Phù Nam lặng người, không khỏi có suy nghĩ: phải chăng trong lòng của Lưu Quang cũng đang đau khổ vì cuộc đời vô vọng như thế này? Dù cho huynh ấy có chăm chỉ tập luyện đến bao nhiêu, thì cũng không sao có thể vượt qua nổi sư phụ.
Nỗi niềm uất ức và phẫn nộ cứ dồn nén mỗi lúc một đầy lên trong lòng Phù Nam, cho đến một ngày chàng quyết định rời xa ngọn Linh Tựu này, một mình lưu đãng khắp mọi nơi một cách vô định. Cuộc sống lưu đãng vùng Nam Cương kéo dài khá lâu và cũng có những thu hoạch nhất định.
Một ngày, Phù Nam bỗng nhận được Nguyệt lệnh buộc phải quay trở về Linh Tựu gấp: Giáo chủ mới chủ định chiêu gọi Phù Nam vào cung. Trong thời gian đó, sư phụ luôn ở trong cấm cung, đã gần nửa năm không lộ diện, nghe nói là lại tiếp tục bước vào một lần bế quan mới, và mỗi lần bế quan xong thì sức mạnh của vị Tế Tư lại tăng lên gấp bội.
Đêm hôm đó, khi Phù Nam và Lưu Quang cùng vào Thần điện đã gặp nữ đồng Giáo chủ trong bộ y phục đỏ, hai bên là mười vị trưởng lão tóc đã bạc trắng. Do bất ngờ không kịp đề phòng, hai người đã bị bọn chúng phục kích.
Quả là một đêm tàn khốc và đẫm máu... cho đến tận hôm nay những ký ức đó vẫn còn lảng vảng, vương vấn trong đầu.
Phù Nam yên lặng nhìn người con gái quay trở về từ ngục sâu đang ngồi trước mặt, khẽ thở dài - thay đổi rồi... nàng đã hoàn toàn thay đổi!
Đó là một chiếc vòng đeo trên trán màu bạc với những họa tiết hình hoa Mạn Châu Sa, trên đó có rất nhiều phù chú được khắc tinh xảo trông vô cùng tuyệt mĩ. Mặt trước của chiếc vòng có nạm một viên đá quý màu đó, phát ra thứ ánh sáng diệu kỳ dưới ánh trăng đêm.
Đây rõ ràng là một trong ba bảo vật của giáo - "Nguyệt Phách"!
"Trong giây phúc cuối cùng dưới ngục, muội đã lấy được cái này từ người của Vân Tức - Không có nó, không ai có thể làm Tế Tư được!" Thần Triệt đắcý cười, và trong lúc Phù Nam còn đang thất thần, khẽ kiễng chân lên đội chiếc vòng lên trán Phù Nam, "Huynh hãy nghĩ mà xem, muội trở lại làm Giáo chủ, còn huynh là Tế Tư, được không?"
Chiếc vòng đá quý vừa được đội lên đầu, thần lực mãnh liệt đã tỏa ra mạnh mẽ, khiến thần trí của Phù Nam bỗng ngẩn ngơ trong phút chốc.
"Không... không được." Phù Nam loạng choạng, một tay vung thanh kiếm để giữ thăng bằng còn tay kia đẩy chiếc vòng ra "Huynh không cần... đeo cái này thì sẽ... thì sẽ..."
Phù Nam ngẩng mặt lên nhìn Thần Triệt, lúc này trong đôi mắt ấy, cái nhìn trong trẻo, long lanh thuở nào đã hoàn toàn biến mất, mà thay vào đó là sự điên cuồng tàn ác... Phù Nam thầm nhớ lại quá khứ. Cảnh sư phụ rơi xuống giếng ba năm về trước lại như hiện ra trước mắt, và thấp thoáng đâu đây là nụ cười nham hiểm của tên nữ đồng áo đỏ.
"Huynh không muốn làn Tế Tư." Phù Nam cố bình tĩnh, dựa người vào cây dẻ ngựa, nhắm mắt định thần rồi lạnh lùng trả lời.
"Tại sao?" Không cần nhìn, Phù Nam cũng cảm thấy mũi kiếm đang dí sát vào cổ họng mình.
"Làm Tế Tư, có nghĩa là sẽ biến thành quái vật sống không ra sống, chết chẳng ra chết... huynh không muốn cuộc sống như thế!" Phù Nam nở một nụ cười đau xót, lắc đầu, "Hơn nữa, A Triệt, muội đã làm phép váo chiếc vòng này, muội muốn qua đó để biến huynh thành tên bù nhìn cho muội thao túng có phải không?"
Nói đên đây, sự quyết liệt và căng thẳng bao trùm khắp không gian.
Đôi mắt ấy giờ đây sao bỗng nhiên trở nên hoàn toàn xa lạ, đầy khinh thường và thù hận, như thể đã bị dồn nén tích tụ suốt hàng trăm năm.
"Cô là ai? Cô không phải là A Triệt!" Phù Nam không có thời gian để suy nghĩ nhiều, chàng vung kiếm ra nhưng rồi lại không biết đâm vào đâu.
Chú quạ Nha Nha nãy giờ vẫn đậu ở bên chứng kiến, dường như ngay từ đầu đã có ác cảm với vị khách không mời mà đến kia, nên không lại gần làm quen như với những người khác. Trong giờ khắc hai người đang căng thẳng, bỗng nhiên nó kêu lên một tiếng rồi lao vào nhanh như chớp.
"Đồ đáng chết!" Thần Triệt hét lên, và vung tay chém vào không gian. Chỉ nghe thấy tiếng quạ kêu thảng thốt, và bóng đen bay ra từ phía sau lưng Thần Triệt.
Trong bóng tối, miếng rách lớn trên lưng áo để lộ ra làn da trắng toát, nhưng từ phía sau mái tóc đen óng của Thần Triệt bỗng nhiên có ánh sáng màu xanh u ám lóe lên, lộ rõ một nụ cười nham nhở.
Trên đó... trên lưng của Thần Triệt, có một đứa bé!
Đứa bé này chỉ cao khoảng chừng ba mươi phân, co tấm thân khô rạc trên lưng Thần Triệt, đôi bàn tay nhỏ gầy gò như móng chân chin bám lấy cột sống và phía sau đầu nàng.
Nó ngẩng đầu lên nhìn Phù Nam và cười, một cái nhìn lạnh toát phát ra từ con mắt độc nhất, khiến cho Phù Nam lạnh người. Cái gì... cái gì thế này? Dẫu có lật hết tất cả thư tịch của toàn giáo, cũng chưa từng thấy qua phép thuật kỳ lạ như thế - khống chế người khác bằng cách bám chặt lấy thân thể!